Đêm nay là đêm không trăng cũng chẳng sao, gió hiu hiu thổi cuốn từng đợt lá rụng xuống sân vườn, Lạc An nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có đủ ánh sáng kia. Lưu Hạo đang lặng yên ngồi ở đấy sau khi đã bỏ cô lại trong phòng với một câu chúc ngủ ngon.
Lạc An suy nghĩ cái gì đó một lúc, lấy áo khoác được treo trên giá để rồi mở cửa bước ra ngoài, đi đến gần Lưu Hạo để khoác áo lên người anh vì trời hôm nay rất lạnh. Lưu Hạo bắt lấy áo khoác, thấy Lạc An ngồi xuống liền nắm lấy tay cô mà hỏi.
"Em không ngủ sao?"
Lạc An lắc lắc đầu, ngồi sát lại gần anh rồi khẽ tựa đầu vào vai người bên cạnh. Cô muốn được Lưu Hạo chia sẻ những phiền muộn trong lòng anh, muốn anh tự nguyện nói mà không phải chịu sự ép buộc từ cô nên Lạc An không hỏi bất cứ điều gì mà chỉ nói với anh những ký ức trong đầu nguyên chủ về những chuyện lúc nhỏ của cô ấy.
"Em sinh ra trong một gia đình có đủ sự yêu thương của cha và mẹ, nếu em nhớ không lầm thì năm đó ba mẹ là bị tai nạn xe cộ mà mất, em cũng vì chuyện đó mà có một khoảng thời gian rất muốn rời khỏi thế gian này"
Giọng nói của Lạc An rất điềm tĩnh và tự nhiên, Lưu Hạo nghe được như thấy cô đang kể về chuyện của ai khác chứ không phải của chính mình. Nhưng anh nào hay biết, nguyên chủ Lạc An vốn dĩ có liên can gì đến cô, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/2745508/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.