"Nếu em nói, em không muốn anh quá tôn sùng người đàn ông ấy thì anh có thể, có thể..."
Lạc An câu được câu không nói với Lưu Hạo cái suy nghĩ trong đầu mình, cô biết Lưu Hạo rất quý trọng cái mối quan hệ với người đàn ông ấy, bởi lão ta đã từng cứu vớt anh từ trong vũng bùn quá khứ.
Trước đây Lưu Hạo từng chứng kiến cảnh mẹ nuôi của mình gieo thân xuống lầu từ sân thượng xuống đất, máu chảy từ cái đầu vỡ nát của bà ấy khiến đứa trẻ mười hai tuổi ám ảnh với nó đến tận khi trưởng thành. Bà ấy là người đã ở bên anh từ khi lọt lòng, cái tên Lưu Hạo cũng là do bà đặt cho. Ba mẹ của Lưu Hạo bận rộn kiếm tiền tối ngày mà không màng đến đứa con trai nhỏ này, liền từ một viện điều dưỡng thuê một người mẹ cho anh, là bà ấy - Dương Yến. Bà là một người phụ nữ dịu dàng và ấm áp, luôn bên cạnh Lưu Hạo không rời nửa bước, có thể nói là những giây phút lớn lên cho đến năm mười hai tuổi của anh đều có sự góp mặt của bà ấy. Nhưng một buổi chiều hôm ấy, sau khi từ trường trở về Lưu Hạo muốn khoe thành tích học kỳ này của mình với bà thì liền chứng kiến Dương Yến gieo mình tự vẫn từ trên sân thượng của căn nhà chứa nhiều kỷ niệm đẹp giữa bà ấy và anh mà nhảy xuống, lúc ấy Lưu Hạo vừa đặt chân vào sân trước trên tay là tờ giấy thành tích học tập của anh nhưng chỉ vui vẻ nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/2745506/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.