Lưu Hạo đem chén đũa chuẩn bị dọn ra thì lia mắt đến Lạc An đang ngồi ở kia, thấy cô mới ăn một miếng bánh ngọt mà kem còn dính một chút ở khoé môi, Lạc An không suy nghĩ nhiều mà đưa lưỡi ra liếm một cái khiến môi mỏng bóng loáng và mê người đến lạ. Da mặt của Lạc An vốn đã trắng, lại thêm đôi môi hồng nhuận lại xinh đẹp nên khiến cho Lưu Hạo nhìn đến thật sự ngơ ngẩn. Cứ thế để cho dì Trương đem mọi thứ trở ra ngoài rồi anh lại kéo Lạc An đến góc này nói hôn liền hôn, Lưu Hạo nhẹ nhàng tiếp cận đem môi mỏng rồi hôn lên. Lạc An không kịp phòng bị liền bị người phát tiết một phen, đôi môi đang nhạt màu thoáng cái đã đỏ lên, Lưu Hạo nhận thấy mình càn quấy hơi quá nên đã giảm nhẹ tốc độ hôn môi đem cô đẩy nhẹ ra rồi ôm mặt Lạc An mà ngắm nhìn. Đôi mắt ngấn nước ấy thể hiện sự ấm ức đến mê người, cả khuôn mặt đều bị hun đỏ như thể vừa ngâm qua nước nóng, cả người cũng không cẩn thận vô lực nhũn đi sắp ngã. Lạc An chưa bao giờ trải qua cái cảm giác này, không cảm thấy có gì vui vẻ mà chỉ thấy khó chịu rồi đẩy Lưu Hạo ra. Ghét bỏ trao anh một ánh mắt xong liền bước ra ngoài, vừa bước đến cửa liền không muốn ra nữa. Hiện tại trông cô rất không hoàn chỉnh, nếu ai biết suy nghĩ nhìn một cái thì đã biết cô vừa trải qua chuyện gì, Lạc An đánh mắt đến cánh cửa sau của phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/2745510/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.