Thứ năm, Cao Bách Dương đã đi học trở lại, khi bước vào lớp học có phần không được tự nhiên như trước, những gì đã xảy ra vẫn còn động lại trong ký ức của hắn.
Trong sân trường nhiều học sinh qua lại, không ai để ý đến hắn, hắn trở về dáng vẻ giảm thiểu sự tồn tại đến mức thấp nhất, không ai nhận ra hắn. Nhưng lúc vào lớp học không thể như vậy được, sẽ có người quay đầu nhìn hắn. Chỉ là không giống như trước đây, các bạn học không dùng ánh mắt khác lạ nhìn hắn, ngược lại còn vui vẻ chào hỏi với hắn.
Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói một tiếng “chào”.
Lâm Quốc Huy vẫn nhiệt tình nói chuyện với hắn, nói về bài tập mấy ngày hắn không đi học, chỉ cho hắn môn nào phải làm đến bài nào.
Đáng ngạc nhiên là hắn đều làm gần xong rồi. Không lên lớp vẫn có thể tự học rồi giải bài tập về nhà, đây là năng lực thần thánh của học sinh giỏi sao?
Trưa thứ tư Cao Bách Dương đã xin được xuất viện, bác sĩ Chương thấy tình trạng của hắn đã ổn định nên cho phép hắn xuất viện. Sau khi về nhà thì hắn bắt đầu học, cho nên mới có thể làm được kha khá bài tập trong sách.
“Có gì đáng ngạc nhiên? Bách Dương đã cướp được vị trí nhất ban, nghỉ vài ngày sao làm khó được cậu ấy.” Trần Hiền Tân phân tâm khỏi di động nói với Lâm Quốc Huy.
Lâm Quốc Huy tự biết nhục: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, là tôi lỡ xem thường cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393264/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.