Gần trường Thanh Hồng có nhiều hàng quán, đồ ăn, đồ uống, hiệu sách, cửa hàng tiện lợi… rất phù hợp và được các cô cậu học sinh yêu thích, từ bình dân đến sang trọng đều có đủ.
Trong một phòng nhỏ, Nguyễn Lam Ân và Cao Bách Dương ngồi đối diện nhau. Trên bàn ăn đã được dọn lên bốn món ăn bắt mắt và tươi ngon, mùi vị ở đây được nhiều học sinh đánh giá tốt.
Nguyễn Lam Ân chọn một nhà hàng tầm trung đặt một phòng riêng để mời Cao Bách Dương, không phải cậu keo kiệt nhưng suy tính cẩn thận thì đây là lựa chọn tốt nhất. Có phòng riêng để tiện nói chuyện, nội dung hai người sắp nói cũng sẽ không bị thực khách khác nghe thấy.
“Động đũa đi, chúng ta ăn trưa trước, ăn xong rồi nói.” Cậu cầm đũa lên, thấy hắn vẫn bất động thì nói tiếp: “Ăn riêng với tôi làm cậu không được tự nhiên hả?”
Cao Bách Dương lặng lẽ hít vào một hơi làm cho bản thân được tự nhiên, cầm đũa lên, đáp: “Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cậu nở nụ cười, tự nhiên động đũa trước: “Vậy thì mau ăn thôi, để lâu nguội thì món ăn sẽ không ngon nữa.”
Thấy hắn đã cởi mở hơn cậu rất hài lòng, tuy vẫn là những câu ngắn gọn nhưng như vậy mới hợp với hình tượng của hắn. Nếu hắn cởi mở đến mức luyên thuyên như Trần Hiền Tân, thật sự không phù hợp, rất lãng phí tài nguyên của hắn.
Nguyễn Lam Ân quy củ ăn uống, động tác nhẹ nhàng, không để phát ra tiếng động. Cao Bách Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393265/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.