Sau khi giải quyết tình huống bất ngờ phát sinh, hội đồng trường đã tổ chức cuộc họp đột xuất để xem xét có nên tiếp tục phần thi còn lại hay kết thúc tại đây. Lượng tin tức tố tồn tại đều đã được xử lý ổn thỏa, không ảnh hưởng đến giáo viên và học sinh khác cho nên phần thi còn lại vẫn được tiến hành như dự kiến.
May là thành tích chạy tiếp sức nam đã được ghi nhận lại, lớp Nguyễn Lam Ân vẫn giành được hạng nhất. Ở phần thi đấu của nữ, lớp cậu lại giành được hạng nhì. Kết quả tổng kết của lớp cậu rất tốt, vượt qua những lớp khác giành lấy giải nhất toàn đoàn.
Tin tức vào buổi chiều đã ngập tràn trong tin nhắn lớp, vô số nhãn dán ngập tràn trong khung chat. Nguyễn Lam Ân rất vui khi biết tin, cũng gửi tin chúc mừng và khen ngợi mọi người đã cố gắng hết sức mình.
Thấy tin nhắn của cậu, các bạn học nhao nhao nhắn hỏi thăm sức khỏe của cậu và Cao Bách Dương. Cậu cũng nhiệt tình trả lời.
Lam Ân: [Tôi hiện giờ đã không sao, ngày mai vẫn có thể đi học bình thường. Về phần Bách Dương, cậu ấy phải ở lại nghỉ ngơi vài ngày.]
Như Ý: [Buổi sáng cậu thật sự đã phân hóa sao?]
TDH: [Đúng là làm người ta hết hồn.]
Lam Ân: [Đúng vậy, tôi phân hóa thành Omega rồi.]
Lam Ân: [Lúc mới nhập học là cái miệng quạ của ai nói tôi là Omega cũng quản các cậu được?]
Quốc Huy: [Tôi sẽ không nói là Trần Hiền Tân nói đâu.]*haha x24
DTG: [*cười thần bí.gif]
Tân Trần: [@Quốc Huy cậu là tên đáng chết, ông muốn băm mi!]*hoảng sợ x1 đến từ Quốc Huy
Nam Trung: [Tao chuẩn bị sẵn tiền vàng rồi nè *đôla.]
Tân Trần: [@Quốc Huy @Nam Trung bạn bè như cái quần què.]
Lam Ân: [Được rồi, không giỡn nữa.]
Trong nhóm chat lại nhảy tin nhắn mới một lúc, chủ đề theo đó rất nhanh đã chuyển sang việc ăn mừng với lẩu băng chuyền. Mọi người xôn xao thảo luận lúc nào đi, địa điểm từ đầu đã nói rồi nên bây giờ chỉ việc quyết định thời gian nữa thôi.
Sáng chiều đều đi học, thích hợp nhất là sau khi tan học liền xuất phát, lúc về cũng sẽ không quá khuya. Vì Cao Bách Dương phải nghỉ học mấy ngày, nên mọi người dự kiến sẽ đi vào chiều thứ sáu hoặc thứ bảy. Mọi người dùng cách thả tim tin nhắn để chọn một ngày, đa phần đều chọn thứ sáu.
Không thấy Cao Bách Dương đưa ý kiến, Nguyễn Lam Ân tag tên hắn lên.
Lam Ân: [@Dương thứ sáu này có thời gian đi chung với mọi người không?]
Quốc Huy: [Đi đi, hôm nay cậu đã lập được công lớn, chạy tiếp sức mới có hy vọng.]
Dương: [Được.]
Cao Bách Dương ở bệnh viện không có chuyện gì làm, tin nhắn trên lớp nhảy lên liên tục đương nhiên hắn vẫn luôn theo dõi. Dù rất muốn giống như những người khác tương tác với cậu nhưng hắn không cách nào chen chân vào cuộc trò chuyện đó được.
Hắn rất ngưỡng mộ người như Trần Hiền Tân, cậu ta có thể luyên thuyên rất nhiều chuyện, có thể gia nhập cuộc trò chuyện rất dễ dàng.
Sau khi trả lời tin nhắn của cậu xong, hắn ấn thoát khỏi khung chat nhóm vào khung chat với anh Ngưu, báo với anh hắn phải nghỉ làm ba hoặc bốn ngày sắp tới.
Nói như vậy thì anh Ngưu đã biết hắn đang trong thời kỳ đặc biệt, lập tức đồng ý, còn bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Thứ hai chào cờ, các lớp xếp hàng ngay ngắn, tất cả giáo viên và học sinh hướng về quốc kỳ tung bay phất phới cất lên lời ca hào hùng của bài hát Quốc ca trên nền nhạc. Xong phần chào cờ, thầy phụ trách nói về hội thao vừa qua, công khai thành tích, dành muôn lời khen thưởng và tuyên dương tinh thần thể dục thể thao. Sau đó lại giảng giải về đạo đức tác phong…
Trên đường trở về lớp, Nguyễn Lam Ân nhận được rất nhiều ánh mắt. Ngày hôm qua cậu phân hóa trong sân trường, đương nhiên được mọi người tò mò. Nhưng cậu cũng nghe loáng thoáng có người nói về tin tức tố của Cao Bách Dương.
“Tin tức tố ngày hôm qua đúng là quá áp lực, may mà tao đứng xa.”
“Alpha ngày hôm qua á, tin tức tố như đổ một xô máu lên đầu Alpha khác.”
“Đúng là tởm mà, mùi vị thật kinh, nhắc lại thôi đã nổi ốc cục lên hết rồi đây nè.”
Nguyễn Lam Ân cau mày.
Thì ra trước đây Cao Bách Dương nghe những lời như vậy, còn là ở trước mắt hắn buôn lời bất thiện.
“Lam Ân? Cậu sao vậy?” Thấy cậu xuất thần, Mai Trúc Khả quan tâm hỏi thăm: “Cậu mới phân hóa, có gì không rõ có thể hỏi tôi, chúng ta cùng một hội rồi.”
Hội gì á hả? Hội chị em chứ gì nữa.
Omega sau khi phân hóa, thời gian đầu cơ quan trong cơ thể sẽ có một số thay đổi, thân thể kèm theo sẽ có chút khó chịu. Tùy theo từng người mà khó chịu nhiều hay ít, đa số Omega sẽ bị đau ở vùng bụng vì lúc này khoang sinh sản đang hình thành.
Buổi tối sau khi phân hóa, Nguyễn Lam Ân bị khó ngủ, đến hơn nửa đêm mới có thể ngủ được. Toàn thân cậu ẩn ẩn đau, tuy nằm trong khả năng chịu đựng nhưng cơn đau rất rõ ràng không thể bỏ qua được. Đến sáng thì đã tốt hơn rất nhiều.
“Không sao.” Cậu lắc đầu đáp để các bạn yên tâm.
“Thật không thể tưởng được, lớp trưởng cứ thế mà phân hóa thành Omega rồi.” Lâm Quốc Huy cảm thán.
“Vậy là các cậu không hiểu.” Đỗ Đức Huy dựa bàn ra vẻ ta đây, nói: “Cậu ấy là ai? Chính là đại thiếu gia của nhà họ Nguyễn, chỉ cần phân hóa là Alpha hoặc là Omega thì đều sẽ trở thành miếng mồi béo bở trong mắt những doanh nhân muốn đưa con cái của mình vào hào môn, đứng dưới bóng mát nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Lam Ân nhướng mày: “Vậy cậu thì sao? Không muốn dựa vào cây đại thụ lớn này à?”
Đỗ Đức Huy lập tức xua tay khước từ: “Không cần không cần, tôi có Tiểu Khả là đủ rồi, cha mẹ của tôi cũng rất thích Tiểu Khả.”
Tuy nhà họ Nguyễn rất tốt, nhưng không phải ai cũng có lòng tham không đáy, với quan hệ gia đình thân thiết và công ty có nhiều dự án hợp tác hiện giờ của hai nhà đã quá đủ đối với sự nghiệp của gia đình Đỗ Đức Huy. Cho nên bọn họ mới tồn tại tình bạn thân thiết như bây giờ.
Mai Trúc Khả nghe hắn nói ngượng đến hai tai đỏ bừng, không muốn ở lại nữa chạy về lớp mình.
“Tôi cũng muốn tìm bạn gái, đến lúc đó sẽ chọc mù mắt cậu.”
Ngô Nam Trung làm mặt hòa ái hỏi: “Lam Ân, cậu thấy tôi thế nào? Có thể suy xét Alpha là tôi không?”
Nguyễn Lam Ân cười mắng: “Cút ra chỗ khác!”
“Cậu đi đập đá với Hoán Thanh rồi hả? Đừng nằm mơ nữa.”
“Về nhà lấy gương soi lại bản thân đi bạn ơi.”
Cả đám hùa nhau cười nhạo, Ngô Nam Trung cũng tự biết thân phận, chỉ nói để góp vui cho nên cũng cười theo.
“Các cậu thấy tin tức tố của Bách Dương thế nào?” Nguyễn Lam Ân đột nhiên dời đề tài sang.
Chỉ có hai Alpha, những người còn lại là Beta không cảm nhận được, nhưng ít nhiều đều sẽ nghe người khác bàn tán qua.
Mùi máu tươi, chỉ nghe thôi đã không có cảm giác tốt rồi. Nhưng trong người ai cũng có máu, máu chảy mới sống được, nó rất đặc thù, đâu ai chối bỏ nó được. Tin tức tố cũng là đặc thù của một người, khi đã nói điều xấu chắc chắn là người nói không có ý tốt, dù ít hay nhiều cũng vậy.
Trần Hiền Tân: “Nghe nói của cậu ấy là mùi máu?”
“Mùi máu là mùi gì? Lúc bị đứt tay tôi cũng từng nút máu của mình, có thấy cái gì đâu? Sao bọn họ lại nói khó nghe đến như vậy?”
“Các cậu là Beta nên không hiểu.” Đỗ Đức Huy trầm tư nói: “Lúc đó cậu ấy tiến vào kỳ dịch cảm, tin tức tố có phần không khống chế được, cảm giác áp bức trên đầu những Alpha khác như bắt họ đứng trong một vũng máu, xung quanh đều là máu, cảm giác bài xích giữa Alpha rất mãnh liệt.”
“Kinh khủng đến như vậy?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi muốn không đứng lên được luôn.” Ngô Nam Trung cảm thán: “Cũng thật bất ngờ khi biết cậu ấy là Alpha, giấu quá kỹ rồi.”
“Nhìn thể trạng của cậu ấy không đoán ra sao? Beta nào mà cao lớn như vậy? Còn cao hơn cả Đức Huy nữa nè.”
“Câm miệng đi.”
Nguyễn Lam Ân thở dài nói: “Nói đến đây thôi. Nếu cảm thấy tin tức tố của cậu ấy…” cậu hơi dừng lại, nhưng trong lòng mọi người có thể đoán được, cậu nói tiếp: “… thì đừng nhắc đến trước mặt cậu ấy. Chính vì mặc cảm chuyện này nên cậu ấy mới kín tiếng như vậy.”
“Sao chúng ta có thể giống đám người hạn hẹp kia được?”
“Tin tức tố của cậu ấy mạnh như vậy, sao lại để bị người khác ức hiếp chứ?”
Cách nghĩ của họ cũng giống như cậu, cho nên các cậu mới có thể trở thành bạn bè với nhau.
Hôm nay cha cậu có mặt ở nhà, Nguyễn Thế Kỳ nhìn con trai đã phân hóa thành Omega mà không khác cái gì so với trước kia. Tóm lại là không ngọt ngọt mềm mềm như bà xã.
Nguyễn Lam Ân dáng vẻ thấy chết không sờn ngồi cùng cặp tình nhân, trái cây ăn trong miệng vừa đắng vừa chua.
Hoàn cảnh này cậu đã trả qua cùng năm tháng trưởng thành, vốn dĩ đã quen lắm rồi. Trước kia không cảm nhận được tin tức tố thì thôi, có thể êm đềm thản nhiên ngồi một góc. Nhưng giờ mới nhìn rõ được khi cha mẹ cậu ở chung là cái hoàn cảnh như thế nào.
Gỗ thông lạnh lẽo bao phủ lấy hoa ly ly bên trong, hai loại tin tức tố quấn quýt lấy nhau.
Vì có quan hệ huyết thống nên cậu không bị ảnh hưởng, giống như ngửi nước hoa bình thường, nhưng vẫn nhận thức được rõ ràng hoàn cảnh mình đang ở.
Nguyễn Thế Kỳ nói: “Chuyện của con ông bà nội đã biết rồi, nói là cuối tuần này sẽ đến thăm con.”
“Nhanh như vậy?” Cậu ngạc nhiên hỏi. Cậu không nghĩ ông bà mình liền sắp xếp thời gian đến sớm như vậy.
“Mọi người đều biết con là Omega rồi. Bà ngoại con cũng muốn đến, nhưng còn bận việc chưa sắp xếp được, chắc cũng sớm sẽ đến thăm cháu thôi.” Liễu Trang My cười nói.
“Vậy tình trạng của con cha mẹ không nói ra chứ?”
Nói với người nhà cũng không phải chuyện to tác, nhưng cậu sợ ông bà nội sẽ tìm mọi cách để bắt Cao Bách Dương về.
“Không có nói, nhưng con nói chuyện với bạn học kia sao rồi?” Liễu Trang My hỏi.
Nguyễn Thế Kỳ chợt nhớ ra: “À, cha chưa có cơ hội gặp Alpha đó nữa.”
“Hai người đừng tìm cậu ấy, chuyện này để con tự giải quyết. Cách làm này cần có thời gian để suy nghĩ kỹ, con chưa liên lạc lại với cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy khỏi rồi mới nói sau.”
Chuyện cậu muốn tự làm, hai người chưa từng xen vào bao giờ. Lần này cũng như vậy, nhưng cậu là Omega rất dễ chịu thiệt nên Liễu Trang My nhiều lần nhắc cậu phải biết tự bảo vệ mình.
Với tình trạng của Nguyễn Lam Ân, không phải cứ tin tức tố của Alpha là có thể ảnh hưởng đến cậu. Bác sĩ nói cậu không nhạy cảm với tin tức tố của Alpha, điều này có nghĩa là không phải tin tức tố của Alpha nào cậu cũng nhận thức được như những Omega khác.
Chính là nói, chỉ có một nhóm tin tức tố Alpha có thể gây ảnh hưởng cho cậu, nếu không thuộc nhóm này thì cậu giống như trở về làm Beta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]