Tôi xốc lại tinh thần rà soát các bài thi, dùng phương pháp vụng về nhất ghi lại những lỗi sai đã phạm phải, nhắc nhở bản thân ghi nhớ. Thành tích của tôi dần dần tăng lên sau các kỳ thi.
Mà người tôi luôn ngưỡng mộ, trước giờ chưa từng xuống khỏi vị trí hạng nhất.
Có một lần Cố Tư Uyên bị viêm ruột thừa, sau khi nằm viện trở về thi, mọi người đều trêu ghẹo, bảo anh lần này đành phải nhường vị trí đầu bảng cho hạng hai thôi. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn vững vàng đạt được số điểm cao nhất.
Vì anh đã phẫu thuật ruột thừa nên không thể tham gia các lớp học thể thao, khi đó tôi bị cảm lạnh nên cũng không tham gia được.
Hai chúng tôi ngồi trong lớp học, Cố Tư Uyên giảng bài cho tôi trên bục giảng.
Anh giơ tay phải lên, hí hoáy viết vẽ lên bảng đen, vẻ mặt dịu dàng lúc này xen lẫn sự tập trung nghiêm túc.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng giống như có một loại sức mạnh có thể nắm giữ trái tim tôi, khiến cho tôi vô thức đắm chìm trong đó.
Khi ấy, tôi chỉ mong thời gian dừng lại ngay ở thời khắc này, để tôi được cạnh bên anh lâu thêm chút nữa.
Thế nhưng điều ước ấy không thể thành hiện thực.
Giang Yên không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, cô mặc váy ngắn đồng phục mùa hè, tôn lên dáng vẻ eo thon chân dài.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười đi vào:
“Tư Uyên, không phải cậu nói muốn đi uống trà sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bo-lo/2947363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.