Tôi sững sờ nhìn anh, không hiểu anh đang nói tới điều gì.
Cố Tư Uyên nhìn dáng vẻ mờ mịt của tôi, cười khổ lắc đầu, không nói thêm nữa.
Tôi giữ cửa xe, đầu ngón tay trắng bệch, mơ hồ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó cực kì quan trọng.
"Cậu bảo gì cơ?”
Cố Tư Uyên cười cười, sờ sờ mũi:
“Năm lớp 12, trước khi mình đi Mỹ, mình có viết cho cậu một lá thư, kẹp vào trong vở ghi chép của cậu."
Thấy tôi giật mình, anh nói tiếp:
“Thôi, dù sao cũng qua nhiều năm như vậy rồi. Cậu mau vào nhà đi, bên ngoài còn đang mưa.”
Tôi cứng đờ, xuống xe một cách máy móc, ngay cả ô cũng quên lấy ra. Mãi đến khi vào trong nhà, ngồi trên sofa, trong đầu tôi vẫn văng vẳng những lời Cố Tư Uyên vừa nói.
Tôi thậm chí còn mong đợi, biết đâu nhân vật chính trong câu chuyện có thể là tôi thì sao? Sẽ thế nào nếu tôi không phải kẻ dư thừa bị bỏ lại?
Đêm đã về khuya, nhưng trái tim rạo rực của tôi không cách nào ngủ yên nổi.
Toàn bộ đồ đạc cũ của tôi đều để lại Vũ Hán, nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại lên gọi cho mẹ. May mắn là mẹ tôi có thói quen thức khuya.
"Mẹ, mẹ giúp con tìm sách vở năm lớp 12 của con, dạ... Mẹ cứ tìm hết một lượt nhé, xem xem có quyển sách, quyển vở nào cất đồ bên trong không.”
"À à, được rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng loạt xoạt, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bo-lo/2947364/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.