Đồng hồ báo thức reo không ngừng.
Tôi giật mình tỉnh lại, cười khổ vỗ đầu.
Gần đây thực sự choáng váng đầu óc, cứ luôn nhớ lại về quá khứ.
Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân mình rằng lá thư mà tôi muốn tìm ấy, có thể chỉ là một lá thư tạm biệt bình thường.
Biết đâu tất cả mọi người trong lớp đều có?
......
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, xốc lại tinh thần đi đến điểm hẹn.
Đối tượng xem mắt của tôi là một người đàn ông đeo kính, không cao, vẻ ngoài chỉ xem như tạm ổn.
Chỉ là anh ta vừa mới mở miệng đã doạ sợ tôi.
Anh ta dậm chân, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng giọng điệu thờ ơ nói:
“Tôi xem chương trình của cô rồi, cũng không tệ lắm. Nhưng mà sau khi kết hôn với tôi, tôi hy vọng cô có thể từ chức về chăm sóc gia đình. Nhà chúng tôi giàu có, không cần một người phụ nữ như cô phải ra ngoài kiếm tiền. Cô chỉ cần ở nhà chăm sóc con cái và cha mẹ tôi là được.”
Tôi nghe xong chỉ thấy nực cười, cũng thật sự bật cười tại chỗ.
Tôi đã phải đi một chặng đường dài đằng đẵng, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ để có thể đứng được ở vị trí hiện tại. Hành trình vất vả khổ sở, bão táp mưa sa ấy chỉ có tôi biết, bây giờ bảo tôi từ bỏ tất cả về nhà quét dọn nấu cơm còn khiến tôi tức giận hơn bị người ta sỉ nhục.
Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bo-lo/2947361/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.