Chu Diệc Châu khoanh tay, mới đi đến tầng 1 của chung cư liền nhận được một cuộc gọi hiếm hoi của Tưởng Hàm, buồn bực ấn nghe, sau khi nghe bên kia nói xong, cô không hề bước thêm bước nào nữa.
Tần Nhiêu còn chưa đi, xe dừng trước chung cư, anh ngơ ngác nhìn về phía bóng lưng cô biến mất, mãi đến khi bóng dáng đó xuất hiện lần nữa, hai mắt anh mới chớp chớp, quay trở lại hiện thực.
Tần Nhiêu vội xuống xe, chạy nhanh đến trước bóng người đang hoảng hốt kia, mới phát hiện cô đã khóc không thành tiếng.
“Em sao vậy?” Tần Nhiêu nắm lấy vai cô, muốn cô bình tĩnh lại, nhưng cô đã khóc nói chẳng thành lời.
“Em đi đâu?” Trái tim anh cũng hoảng hốt theo.
“Bệnh viện, đưa tôi đến bệnh viện đi, ba tôi bị tai nạn.” Chu Diệc Châu nhắm mắt lại, vừa nói vừa khóc nấc lên.
Cuộc gọi vừa rồi là của Tưởng Hàm, bảo cô nhanh chóng đến bệnh viện. Bởi vì Chu Diệc Châu từ chối hết lần này đến lần khác, chiều nay Chu Duy chỉ có thể đi nhận xe một mình, trên đường về nhà thì gặp tai nạn, bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Ngoài phòng cấp cứu, những người quan trọng nhất với Chu Duy đều ở đó, Vương Á đã sớm ngất đi vì khóc nhiều, chỉ có Tưởng Hàm đang ôm lấy Chu Nhất an ủi.
Chu Diệc Châu vừa đến, Chu Nhất liền khóc lóc xông tới đánh cô: “Tại chị, tại chị hết, chị trả ba lại cho tôi.”
Tần Nhiêu nhanh tay lẹ mắt kéo cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481064/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.