Trong phòng đua xe Karting*, Tống Diệc Trần chơi cực kỳ phấn khích, mặc dù không hề dẫm đến chân ga, nhưng lại ngồi trong ngực người kia đổ đầy mồ hôi. Người kia cũng chơi đùa như một đứa trẻ, vẻ trầm ổn thường thấy khi làm việc đều biến mất, hình như đây là lần đầu tiên Chu Diệc Châu cảm thấy anh vẫn là một nam sinh cấp ba?
Nam sinh cấp ba lừa cậu bạn nhỏ đang học nhà trẻ: “Tống Diệc Trần, sáng nay chị hai đã dẫn em đi đâu vậy?”
Tống Diệc Trần cười: “Đến nhà anh Thiệu ạ.”
Tần Nhiêu giúp cậu nhóc lau mồ hôi: “Đến đó làm gì?”
“Mẹ nói đến nhà anh Thiệu tham quan nhà mới.”
Tần Nhiêu nhìn người đang từ xa đi đến: “Anh Thiệu kia có quan hệ gì với chị em thế?”
“Vậy em cảm thấy chị hai ở cạnh anh Thiệu tốt hơn hay ở cạnh anh rể tốt hơn?”
Tống Diệc Trần nhếch môi cười trộm: “Anh rể ạ.”
“Lại thì thầm cái gì sau lưng chị đó?” Chu Diệc Châu gai mắt khi nhìn hai người lén lút trò chuyện.
Tần Nhiêu nói nhỏ với Tống Diệc Trần một câu rồi ôm cậu nhóc xuống xe.
Tống Diệc Trần lớn tiếng đáp: “Đây là bí mật của đàn ông bọn em.”
Chu Diệc Châu bị câu nói của cậu nhóc chọc cười, rồi lại hung dữ liếc Tần Nhiêu một cái, nhắc nhở anh: “Đừng dạy hư em trai tôi.”
Thật ra không phải là vấn đề có dạy hư hay không, dù sao quan hệ hai người họ đã tốt như anh em ruột thịt, đến ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau.
Tống Diệc Trần ăn cực kỳ ngon miệng, cậu nhóc chu cái miệng nhỏ lên hỏi Tần Nhiêu: “Anh rể ơi, khi nào anh lại dẫn em đi chơi nữa vậy ạ?”
Chu Diệc Châu nhíu mày lại: “Em còn mong tới lần sau nữa hả?”
Tần Nhiêu sờ đầu cậu nhóc: “Chừng nào em muốn đi chơi thì cứ điện thoại cho chị, cô ấy sẽ nói lại với anh.”
Chu Diệc Châu lập tức hiểu rõ tâm tư của anh, giơ chân dưới gầm bàn đá chân anh một cái, không ngờ lại bị anh bắt được, giữ chặt cổ chân cô không buông.
Cô dùng khẩu hình nói với anh: “Buông ra.”
Anh không những không buông mà còn giữ chân cô càng chặt hơn, nghe Tống Diệc Trần hỏi cô: “Chị, anh rể đã đồng ý với em rồi nè, còn chị thì sao?”
Cô còn cách nào nữa à? Chỉ có thể đồng ý với Tống Diệc Trần trước, lúc này người kia mới bằng lòng thả chân cô ra.
Nhưng thẳng đến khi Tần Nhiêu đưa Tống Diệc Trần về nhà, Chu Diệc Châu vẫn không hề nói năng gì với anh.
“Giận rồi?”
Chu Diệc Châu vừa ra đến cửa đã nhìn thấy anh, liền giơ túi đánh: “Tên khốn này, ngay cả một đứa nhỏ mà anh cũng lợi dụng thì còn tính là đàn ông gì chứ?”
Anh cam chịu đáp: “Tống Diệc Trần đề ra trước mà, anh cũng đâu thể từ chối em ấy.”
Nghe thì giống như một lý do chính đáng, nhưng trong lòng Chu Diệc Châu lại khó chịu, cảm giác luôn bị anh dắt mũi.
Anh mở cửa xe: “Trời lạnh lắm, lên xe trước đi.”
Không biết tại sao thời tiết lại thay đổi thế này, càng về đêm gió ngày càng lớn, Chu Diệc Châu nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Cô vẫn giữ gương mặt nghiêm túc không nói một lời, làm trái tim Tần Nhiêu lên xuống không ngừng, anh hỏi thử: “Muốn nghe nhạc không?”
Thấy cô lại tiếp tục im lặng, Tần Nhiêu biết cô đang tức giận thật sự nên đầu hàng: “Đừng giận được không? Nếu em không muốn để em ấy gặp anh thì anh sẽ không đến nữa.”
Lúc gặp, lúc lại không thì chẳng khác nào đang làm lung lay sự tin tưởng của đứa nhỏ.
Anh không hề làm vậy, bản thân chỉ muốn chiều theo suy nghĩ của cô, không muốn để cô giận tiếp.
“Anh đã nói thì sẽ làm.”
Chu Diệc Châu lần nữa trừng mắt với anh, rồi lại nghe thấy anh nói một cách chân thành: “Kể cả việc sẽ mãi mãi yêu em.”
Trái tim vừa mới lặng yên của Chu Diệc Châu lại lần nữa gợn sóng, chóp mũi cảm thấy chua xót, khiến cô nhớ về đêm liên hoan tốt nghiệp năm đó.
Bất kể đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến, Chu Diệc Châu vẫn luôn cảm thấy rất đau lòng, người đã từng thích cô như vậy, hứa hẹn biết bao điều, cuối cùng vẫn rời khỏi cô.
“Đồ lừa đảo.” Cô cúi đầu, đến cả cảm xúc cũng trở nên sa sút.
Trước nay anh chưa bao giờ là một kẻ lừa đảo, cho dù trong lòng biết rõ cô xem mình như một chiến lợi phẩm để tranh giành, miệng toàn buông ra những lời nói dối để lừa gạt lòng tin của anh hết lần này đến lần khác, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi, một lời giải thích cũng đều không có, thế nhưng tận sâu trong thâm tâm của anh vẫn không thể quên được cô, vẫn không ngừng yêu cô.
“Chu Diệc Châu, người nói chia tay trước đó không phải là em sao? Anh dùng cả tấm chân tình của mình để yêu em như vậy, chẳng lẽ không đáng nhận được một câu xin lỗi hay một lời giải thích từ em hả?” Trong lòng Tần Nhiêu cũng cảm nhận được nỗi đau tương tự.
Chu Diệc Châu quả thật nên giải thích một lần, vì mối tình đầu đầy tiếc nuối kia của mình mà đặt xuống một kết thúc viên mãn.
“Xin lỗi thì tôi đã nói rồi, nhưng vẫn còn thiếu anh một lời giải thích.” Chu Diệc Châu hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu.
“Không sai, trước kia tôi thật sự rất ghét anh, tôi ghét Tưởng Hàm bao nhiêu thì cũng ghét anh bấy nhiêu. Lúc đầu tiếp xúc là vì phát hiện Tưởng Hàm thích anh, để chọc tức cô ta, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm, cho dù là tranh giành một bạn học nam mà bản thân vốn không thích. Thế nên tôi mới cố tình giấu vở bài tập đi, để anh không nhận ra tôi cố ý tiếp cận anh, mà anh cũng thật sự giống như một tên ngốc, lập tức tin lời tôi. Sau đó, mỗi lần đến tìm anh hỏi bài, tám chuyện, hẹn anh đi dạo ở hiệu sách, xem pháo hoa, hay tặng anh quà năm mới, hết thảy đều do muốn thân cận anh hơn và lấy lòng anh.”
Chuyện cũ khắc sâu vào tâm trí, cô không thể nào quên đi: “Nhưng anh biết không? Từ lúc anh tặng cho tôi chiếc kẹp tóc, tôi không còn cảm thấy chán ghét nó dù đó là món đồ có liên quan đến anh, mà lại thích nó cực kỳ, mỗi ngày đều kẹp trên đầu. Nhưng cũng từ lần đó, anh đã phát hiện ra mục đích của tôi, bắt đầu từ từ xa cách với tôi. Mỗi khi nhìn thấy Tưởng Hàm đi cạnh anh, tôi liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Cho nên tôi đã thề với Cận Mộng, nhất định sẽ làm cho anh tin tưởng tôi thêm một lần nữa. Bởi vì tôi biết, thật ra anh cũng có chút thích tôi, do vậy nên tôi càng tự tin hơn, lần đầu tiên dùng những lời nói dối để chiếm được lòng tin của anh, cũng khiến cho anh hoàn toàn rung động vì tôi.”
Khoảng thời gian đó y như một đoạn phim khắc sâu trong đầu Tần Nhiêu, anh chưa từng quên đi dù chỉ một chút, hoá ra cô thật sự đã lừa gạt anh.
“Trước đó tôi chỉ coi anh là một tên ngốc chỉ biết tập trung vào việc học. Sau lại không biết hình tượng của anh trong mắt tôi đã thay đổi từ khi nào, có lẽ là vào hôm trao giải cuộc thi khoa học tự nhiên, lúc anh mặc vest mỉm cười với tôi, trái tim vẫn luôn ngủ yên bỗng lay động một chút. Không biết anh có nhận ra không, lần đầu tiên đi đến thư viện, tôi đã cãi nhau với cô gái đưa tờ giấy cho anh, cô ta cãi không lại tôi, liền nói anh và Tưởng Hàm mới xứng đôi nhất. Hồi đó tôi tức muốn chết, cảm thấy không vui khi bị cô ta hạ thấp, nhưng trong đầu tôi lại toàn là cảnh tượng anh và Tưởng Hàm ở bên nhau, cho nên mới không để ý tới anh đến tận khi đi về. Nhưng anh lại lôi kéo không cho tôi về nhà, dỗ dành tôi đi ăn cơm chiều, trong nháy mắt tôi liền trở nên vui vẻ. Tôi không thể nào nói rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ không muốn phớt lờ anh nữa mà thôi.”
Làm sao Tần Nhiêu có thể quên được, anh vẫn nhớ như in ngày ở thư viện đó, cũng bắt đầu từ hôm ấy, anh mới cảm giác được một chút thiện cảm của Chu Diệc Châu đối với mình.
Hoá ra là đúng thật.
Càng nhớ lại, Chu Diệc Châu càng chìm sâu trong ký ức: “Sau lần đó, quan hệ của chúng ta ngày càng tốt hơn, làm xong bài tập về nhà sẽ cùng nhau trò chuyện đến tận khuya, rồi chúc đối phương ngủ ngon. Nên lúc công bố kết quả cuối kỳ, thành tích của tôi quả nhiên giảm xuống. Những người biết tôi đều biết tôi không thể nào chấp nhận chuyện này, đặc biệt là còn bị dẫn trước bởi Tưởng Hàm. Cho nên vào kỳ nghỉ hè, tôi đã nhốt mình trong nhà ôn tập, mỗi ngày hết đọc rồi lại viết, đã vậy còn sợ sẽ nhận được điện thoại hay tin nhắn của anh, bởi vì tôi không thể nhẫn tâm từ chối. Lúc gặp nhau ở trung tâm thương mại, hôm đó đúng lúc tôi dành ra một ít thời gian để đi mua tài liệu tham khảo, không ngờ chạm mặt ba tôi đang dẫn Tưởng Hàm ra ngoài thả lỏng, liền cùng đi ăn một bữa cơm, cũng vì vậy mà tôi đã hiểu lầm là Tưởng Hàm sẽ không tranh giành anh nữa, chỉ chú tâm vào việc học. Nếu cô ta có thể tỉnh ngộ, thì tại sao tôi lại không thể chứ? Phớt lờ anh là việc ích kỷ nhất mà tôi đã làm, đôi khi nhìn thấy sự mất mát của anh, tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất tệ.”
Đó là khoảng thời gian dày vò nhất của Tần Nhiêu, mấy tháng đó, yêu thích của anh đối với Chu Diệc Châu đã vượt quá tưởng tượng, mỗi ngày gần như đều tự hỏi lí do tạo cô lại lúc gần lúc xa như vậy, chẳng lẽ thật sự coi anh như một món đồ để tranh giành? Anh không muốn tin, nhưng không cách nào quên đi ánh mắt xa lạ của cô, luôn cảm thấy cô thật sự không hề thích mình.
Thì ra, việc cô lo lắng về chuyện học hành là sự thật, nhưng nguyên nhân vẫn luôn là vì Tưởng Hàm.
“Cái ngày tôi đến tìm anh giải thích, thật ra là bởi vì tôi đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Tưởng Hàm lúc đi vệ sinh trước tiết tự học buổi tối. Thú thật thì cô ta nói cũng không sai, tôi đúng là không hề trân trọng. Nhưng khi anh nói không quan trọng, tim tôi là đau đớn mãnh liệt, cực kỳ để ý những lời này, cũng không muốn trở thành người không quan trọng trong lòng anh. Sau này, lúc đi đến đường Xuân Phong để gặp anh, tôi thật sự nếm được cảm giác làm bậy thì không thể sống tốt, không biết làm sao nên tôi chỉ có thể ngồi khóc dưới cây táo, hy vọng anh có thể đi ra nhìn tôi một cái. Mà những lời giải thích ngày đó, ngoại trừ không nhắc tới Tưởng Hàm, thì toàn bộ đều là sự thật, bao gồm cả câu tôi thích anh.”
Dưới gốc cây táo ấy, Tần Nhiêu đã bắt đầu si mê cô, tuy anh rất tức giận vì bị cô ngó lơ, nhưng lại cam chịu trước những lý do đó. Hiện tại, khi đã nói rõ hết mọi chuyện, trong lòng anh cũng chỉ cảm thấy bất lực. Nếu ngày đó cô chọn nói ra hết toàn bộ, có lẽ sẽ không như hôm nay.
“Sau khi cùng anh yêu đương, tôi thật sự rất thích anh, không chỉ vì những lời tôi nói ra đều được anh tin tưởng, mà còn vì cảm nhận được tình cảm không hề suy tính thiệt hơn của anh. Anh yêu tôi, cưng chiều tôi chẳng thua gì so với người nhà tôi cả. Tôi cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, thế nên từ sau lần đó, tôi đã nghĩ sẽ đối xử thật lòng với anh, ngoại trừ việc lại lừa anh lần nữa vào buổi chiều hôm liên hoan tốt nghiệp thì tôi chưa từng nói dối anh thêm lần nào. Tôi chỉ muốn kết thúc cấp ba sớm một chút để cùng anh đi du lịch tốt nghiệp, rồi lại cùng nhau đến đại học phía Nam, mãi mãi ngọt ngào bên nhau. Nhưng mà…”
Nước mắt Chu Diệc Châu dần dần chảy xuống, tựa như vẫn còn đang ở trong đêm dài tăm tối năm đó: “Nhưng mà, anh lại không tin tôi. Tối hôm đó tôi đã ngồi cả một đêm, vừa hừng sáng đã thu dọn hành lý, nhưng từ sáng cho đến khi lên máy bay, anh không hề trả lời một tin nhắn nào của tôi, chứ đừng nói đến việc xuất hiện. Khoảnh khắc đó tôi đã biết anh không còn cần tôi nữa rồi. Nhưng tôi thật sự thích anh, mãi đến khi gặp lại anh lần nữa, trái tim tôi vẫn rung động, vẫn muốn tới gần anh, muốn…. muốn tiếp tục tìm anh trở về.”
Khi Tần Nhiêu nghe thấy tiếng khóc của cô, trái tim vốn không muốn mềm mỏng với cô thêm một lần nào nữa từ lúc gặp lại đến nay, lúc này lại như vừa bị dây mây quất một đòn thật mạnh, đau đớn đến mức nghẹt thở.
“Chu Diệc Châu, anh tin em, vĩnh viễn vẫn sẽ tin tưởng em.” Bất luận lại phát sinh bất luận cái gì sự, từ nay về sau, anh đều tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Chu Diệc Châu đã không còn là kiểu người sẽ lừa gạt tình cảm của người khác, bởi vì hành động đó cũng sẽ làm tổn thương chính cô. Bây giờ, khi có thể nói ra hết tiếng lòng chôn giấu suốt nhiều năm qua của mình, cô mới biết cảm giác trút được gánh nặng nhẹ nhàng bao nhiêu.
Chu Diệc Châu lau khô nước mắt, bình tĩnh lại: “Tần Nhiêu, tôi không còn nợ anh đúng chứ?”
Chúng ta có nợ nhau gì chứ? Điều anh luôn muốn chỉ là một câu giải thích này mà thôi, nhưng đến khi anh nhận được rồi, cũng là lúc tổn thương trái tim cô.
“Em không nợ anh nữa.”
“Vậy anh còn hận tôi không?”
Tần Nhiêu đón nhận ánh mắt của cô, trái tim cũng mềm nhũn, thành thật lắc đầu: “Chu Diệc Châu, anh chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình, toàn tâm toàn ý yêu em.”
Anh chỉ muốn yêu cô, bù đắp hết bảy năm đã qua, tiếp tục trân trọng cô bằng cả tấm lòng thành của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]