Giọng nói của người đàn ông rất nho nhã, bàn tay đang đưa ra thon dài và trắng trẻo, chỗ gan bàn tay có một nốt ruồi, anh ta cũng giúp cô ta thu dọn sách lại.
Lâm Oanh Trầm đưa sách cho hắn ta rồi nói xin lỗi một lần nữa.
Đối phương đón lấy sách, khẽ lắc đầu, nói không sao.
Bỗng phía sau chỗ rẽ vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một cô gái.
"Bùi Đại!"
Độc giả trung thành của Giang Bùi đều gọi anh ta là Bùi Đại.
Cô gái trông rất trẻ, nhìn thấy thần tượng thì kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: "Em em em... em là fan của anh đấy."
Giang Bùi mỉm cười, nói: "Chào em."
Trong lòng cô gái thầm nghĩ, lịch sự thật đấy, không hề tỏ vẻ kiêu căng chút nào, Bùi Đại quả thật giống như trong lời đồn, vừa nho nhã vừa văn nghệ, cả người đều toát lên vẻ tri thức.
Cô ấy lấy giấy bút trong túi ra: "Có thể ký tên cho em được không ạ?"
"Được chứ."
"Cảm ơn Bùi Đại."
Nhà văn có sách bán chạy, Giang Bùi.
Lâm Oanh Trầm nhớ ra rồi, cô ta từng xem bài phỏng vấn của anh ta, để tài liên quan đến tâm lý tội phạm. Cô ta thu ánh mắt lại, rồi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trương Hiển Thừa.
Trương Hiển Thừa đang nghe điện thoại, hình như gặp phải chuyện rất gấp, đến tài liệu còn không thu dọn, tay chân luống cuống đứng lên, chỉ nói một câu: "Con ngồi đây một lúc nhé, ba còn một bệnh nhân nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716764/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.