"Chó thì sao? Chó là người bạn trung thành nhất của loài người."
Lục Khải Đông cạn con m* nó lời!
Mẹ kiếp, đúng là đồ chó!
Lục Khải Đông mắng một câu, sau đó ấn chuông trong phòng, gọi người mang rượu lên.
Người mang rượu đến là Hồng Nùng và một cô gái mới đến làm việc tại quán trà, tên là Tử Giảo. Ngay cả trong quán trà bao nhiêu người đẹp, nhan sắc của cô ta cũng thuộc tầng thượng thượng đẳng, động tác dịu dàng ý tứ.
Cô ta nhìn thấy ly rượu rỗng của Hoắc Thường Tầm liền lên tiếng: "Cậu Hoắc." Cô ta bước lên phía trước, đang định rót rượu.
Hoắc Thường Tầm chậm rãi gác chân lên bàn, chặn cô ta lại: "Đã có gia đình."
Anh ta xua tay, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lùng, "Cách xa chút đi."
Tử Giảo mỉm cười, thu tay lùi lại phía sau.
Ai bảo cậu Hai nhà họ Hoắc chơi đùa trăm hoa nghìn lá không vướng bận chứ, anh ta ấy à, đã trở thành một người bình thường rồi.
Khoảng 20 phút sau, Kỷ Lăng Nhiễm gọi điện thoại tới.
"Nhiễm Nhiễm."
Hoắc Thường Tầm gọi một bàn đầy thức ăn, mới chỉ gắp được mấy miếng.
Trong điện thoại còn nghe thấy tiếng gió, cô nói: "Em đến rồi, đang ở bên ngoài." Cô như thúc giục vậy, nhưng giọng nói rất dịu dàng, "Anh mau ra ngoài đi, ở đây không đỗ xe được lâu."
Hoắc Thường Tầm rút giấy lau tay, cầm áo khoác ngoài, đứng dậy: "Lục Khải Đông có chỗ đậu xe." Ý bảo cô lái xe tới chỗ đậu đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716763/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.