Hoắc Thường Tầm lái xe nửa tiếng đồng hồ mới mua được thuốc quay về, anh ta uống một bụng gió lạnh, lại ôm đầy một bụng bực dọc, quay về nhất định phải trừng trị tiểu tổ tông kia, coi trời bằng vung quá rồi. Nhưng về đến nhà, nhìn thấy cô phờ phạc ngồi ôm gối cuộn mình trên ghế sofa thì anh ta không giận nổi nữa.
Quả thực vừa nãy anh ta đã làm mạnh quá, tâm trạng cô rất tệ, khí sắc cũng không tốt, gương mặt nhỏ bé trắng bệch, ánh mắt vô cùng mệt mỏi, đôi mắt vừa khóc đỏ ửng. Cô đang tức giận, nhưng cũng sẽ không kiếm chuyện với anh, dáng vẻ đó, nhìn thực sự rất đáng thương.
Anh ta vứt thuốc lên bàn, rót cốc nước mang đến.
Kỷ Lăng Nhiễm cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, bóc lấy một viên thuốc, hình như không yên tâm nên lại bóc thêm một viên nữa, uống nước nuốt xuống. Viên thuốc không được bao phim, cô nuốt mấy lần mới nuốt xuống được, uống cả một cốc nước nhưng trong cổ họng vẫn đắng ngắt.
Lần thứ ba ánh mắt của Hoắc Thường Tầm nhìn vào gương mặt cô: "Đắng à?"
Vẫn chịu được, cô nói: "Không đắng."
Có quỷ mới tin cô!
Anh ta nghiêng người, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, đưa lưỡi luồn vào bên trong, quét một vòng, chau mày đẩy ra: "Đắng c.h.ế.t mất."
Không phải nói đắng sao?
Anh ta lại nghiêng người về phía trước, chống tay xuống, với qua bàn hôn cô, nếm lại vị đắng trong miệng cô rồi dứt khoát đứng dậy, đi pha một cốc nước mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716762/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.