Cả nhà đều ra ngoài chơi nên Trình Dư cũng không có ý định đợi cửa, dọn dẹp xong liền lên phòng đi ngủ, chỉ là dù cho nhắm mắt lại vẫn trằn trọc không ngừng, cậu cứ suy nghĩ miên man về chuyện Trình Ngọc đã có người mình thích.
Thật ra ngay từ đầu cậu đã biết Tạ Lâm và Trình Ngọc hoàn toàn không có khả năng, bởi vì anh trai cậu thẳng còn hơn cả thước, nếu không thì sao lại có thể không nhìn ra Tạ Lâm có ý với mình.
Suốt những năm đi học Tạ Lâm chỉ dịu dàng với mỗi một người là Trình Ngọc, cậu còn nhớ anh khó gần đến mức người ta nói mười câu mới chịu đáp lại một câu, chỉ có duy nhất một mình Trình Ngọc là kiên nhẫn hơn hẳn.
Với người mà anh thích anh có thể đem hết sự dịu dàng của mình trao đi, với người mà anh không thích cho dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi.
Giống như cậu ở bên anh vậy, trong ba năm này thật ra anh không hề kiệm lời với cậu, mắng cậu rất nhiều là đằng khác. Có lẽ cậu ở bên cạnh khiến anh cảm thấy chướng mắt, nhưng có lúc anh vui vẻ cũng sẽ đối tốt với cậu, không biết có phải là anh coi cậu thành người khác mà đối tốt hơn không.
Trình Dư thở dài, đến khi nghe tiếng người nhà lục đục đi về mới im lặng thôi không nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, quả nhiên dưới nhà dày dép đồ đạc lại bắt đầu bị ném lộn xộn.
Từ khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-can-toi/2435786/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.