Mắt đã không còn nhìn rõ lá phong cuối thu rơi rụng khắp nơi. Nhưng hắn còn đủ tri giác nghe thấy loáng thoáng tiếng của Dương Tu liên tục cầu xin. Không một lời đáp lại, không biết phụ thân đang nhìn hắn bằng ánh mắt như thế nào. Không biết, có một chút đau lòng nào hay không?
Đau đến lặng đi, không sắp xếp được suy nghĩ trong đầu theo quy luật, tất cả hỗn loạn, đại não chỉ đọng lại đau đớn muốn chết ngay lập tức. Máu tươi phun ra, chỉ là bản năng, quờ quạng muốn tìm khăn tay, cuối cùng đưa hai tay lau đi máu trào qua môi. Từng trượng sau lưng như muốn đánh hắn không còn sức thở. Rơi nước mắt gọi: "Đức Tổ..."
Dương Tu bò qua trước mặt, cúi đầu nắm lấy hai tay Tào Thực, thấy hắn run rẩy chỉ vào miệng. Liền vội vàng lấy khăn trong tay áo lau miệng cho hắn. Ngước mắt lên nhìn thấy Tào Tháo chắp tay sau lưng đi đến trước mặt, vội quỳ sang một bên dập đầu xuống.
"Đau không?"
Cằm bị bóp chặt, hai mắt mờ nhoà ngước lên nhìn vô định, hoàn toàn không có tiêu cự. Trượng ngừng lại, hắn mới vội vàng hô hấp. Mơ hồ nói một chữ: "Đau..."
Lại thở hổn hển, nước mắt từng giọt rơi xuống, giống như bị điều khiển đầu óc, chẳng biết dũng khí ở đâu ra, hắn lại mở miệng: "Đau lòng... vì Đại Hán..."
Phụ thân buông tay ra. Hắn cũng đoán được lúc này người lại sắp nổi cơn lôi đình, chẳng qua nhìn không rõ. Chỉ nghe tiếng cười lạnh, lời buông ra cũng vô tình: "Ngươi còn muốn chống đối sao? Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/1007940/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.