Nằm trên giường chán nản chùm chăn kín đầu, xoay người vào trong, nghĩ đến lát nữa phải ăn bát cháo lại bực mình. Ăn đến phát ngán, chán ghét kinh khủng. Tự cười nhạo, không chừng phụ thân muốn bức hắn phát điên ở trong này thật.
Nghe thấy tiếng mở khoá cửa, không quay đầu lại, hỏi Thôi Lệ: "Gì thế? Ra xem ai thế?"
Thôi Lệ ra ngoài một lúc lâu, mãi mới thấy đi vào, ôm theo một hộp gỗ. Thấy hắn nghi hoặc nhìn liền nói: "Người đến nói là ít đồ của Trung lang tướng đưa. Sợ công tử ở đây ăn uống không đầy đủ, không thể tĩnh dưỡng."
Tào Thực nhíu mày, Tử Hoàn đưa đồ đến, đây là chuyện lạ đời gì thế? Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ đến tình huynh đệ, sợ hắn trong này chết đói nên tiếp tế đồ ăn? Mở nắp hộp gỗ, nhìn đống châu ngọc bên trong, hắn cũng bị làm cho ngốc luôn. Cười cứng đờ, vừa nhìn Thôi Lệ vừa trỏ vào hộp gỗ: "Đùa ta đấy à?"
"Lấy cái này đi nấu cháo ăn à?"
Hắn giơ tay bảo Thôi Lệ đỡ dậy, lê cái thân rã rời ra ngoài sân, đứng bên cửa kêu ầm lên: "Tào Tử Hoàn, ta đã thành như thế này rồi, vẫn còn muốn cười nhạo sao? Ôm cái đống này về mà ăn đi! Tên khốn!"
"Đừng nói nữa, huynh ấy bây giờ là Ngũ quan Trung lang tướng, không đắc tội được đâu. Chàng muốn mấy ngày nữa không còn cháo mà ăn à?"
Hắn đành ngậm miệng lại, lủi thủi ngồi xuống bậc thềm, đứng dậy đi được mấy bước là đã mất sức, chân đau kinh khủng. Thành thật mà nói, tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/1007941/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.