Một năm sau, Kiến An năm thứ mười chín, Hứa Đô
"Thừa tướng đã đem theo cấm vệ vào cung."
Tào Phi đăm chiêu khoanh tay nhìn ánh đèn lồng lập loè, mặt không có chút biểu cảm nào. Tư Mã Ý lại nói: "Chuyện này đã từ lâu rồi. Phục hậu lo sợ Thừa tướng chuyên quyền, lén bàn với Phục Hoàn lật đổ Thừa tướng nhưng không dám. Bây giờ mới lộ ra."
Tào Phi vẫn không đáp. Chẳng qua là thứ ngu xuẩn không biết vị trí của mình ở đâu. Thân làm hoàng hậu không biết yên phận, còn muốn phản. Giữ không nổi cái mạng ti tiện. Bỗng dưng lông mày hơi nhíu lại, mỉm cười. Ánh nến chiếu lên một nửa gương mặt, biểu cảm càng trở nên đáng sợ.
"Sao ta lại quên mất, Bình Nguyên hầu là trung thần Đông Hán chứ?"
Tư Mã Ý nhìn vào mắt hắn, thấy hắn mỉm cười, tiến đến bàn xé một mảnh giấy nhỏ, nhấc bút lên: "Tử Kiến nên vào cung."
"Sao Tử Kiến lại nên vào cung? Lúc này đang rối thành như vậy, để đệ ấy biết chuyện, với tính tình của Tử Kiến nhất định sẽ gây ra chuyện đó."
Tào Phi giật mình quay đầu lại, thấy Chân phu nhân từ bên ngoài bước vào, lông mày lập tức nhướng lên một cái. Đông Hương thấy hắn nhìn đến, chỉ rụt rè nép vào bên người mẫu thân. Hắn cười như không cười: "Từ lúc nào phu nhân quan tâm đến Tử Kiến như thế?"
Chân Phục có chút không hiểu, chỉ ngẩn người nhìn Tào Phi: "Đều là người một nhà, cái gì mà quan tâm với không quan tâm chứ?"
Tào Phi lạnh lùng nhìn Chân Phục một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/1007939/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.