Phó Thanh Như khẽ nhíu mày, dáng vẻ đắn đo nói: "Vừa nãy tôi không chú ý, bị người lấn vô tình trẹo chân."
A Dư cúi đầu nhìn chân cô, quả nhiên hơi sưng đỏ, anh nói: "Tìm một người thợ đóng giày sửa lại nhé?"
Cô nói: "Không sao, ngồi xe kéo là được."
Cô thất thểu đi về trước, hình như A Dư muốn dìu cô, nhưng nâng tay lên giữa không trung, thì ngừng lại, lặng lẽ đi theo.
Một lát sau, anh bỗng nhiên nói: "Mợ chờ một lát."
Phó Thanh Như nghi hoặc, thấy anh đến chỗ một đứa trẻ bán lê đang canh giỏ trúc ở ven đường, đưa nó một đồng đại dương, nói gì đó, chớp mắt liền dắt một chiếc xe đạp tới, cười nói với cô: "Ở đây không dễ gọi xe kéo, nếu mợ chủ không ngại, tôi chạy xe chở mợ về."
Tất nhiên là một chiếc xe cũ, Phó Thanh Như rũ mắt.
Cô do dự, hơi ngượng ngùng nắm vạt áo của anh, mấy lọn tóc mai đều bị gió xông vào mặt thổi tán loạn.
Ở nơi xe lắc mạnh, cô thở nhẹ một tiếng, không chút nghĩ ngợi ôm lấy eo anh, sau đó lại hoảng sợ muốn buông ra.
A Dư một tay nắm ghi-đông, tay kia đè bàn tay sắp rụt về của cô lại, vì thế xe đạp bắt đầu lảo đảo, cô sợ nói: "Anh đừng thả tay."
Anh thấp giọng nói: "Tôi không thả, mợ cũng đừng thả."
Phó Thanh Như hơi sửng sống, nghe thấy rõ ràng nhưng không dám tin là mình đã nghe thấy.
Hình dáng A Dư càng ngày càng nổi bật trong ánh chiều tà, ngay cả từng sợi tóc cũng như nhuộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663380/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.