Phó Thanh Như nhìn thẻ, không biết ý nghĩa của nó. Ông lão thấy cô ngẩn người liền nói: "Cô gái, để lão xem, giải nghĩa cặn kẽ cho cô."
"Không cần, không cần đâu." Nguyệt Hương nhanh tay thả lại thẻ vào ống, âm thầm nói bên tai: "Cô chủ, trước kia cha em nói với em rằng không thể tùy tiện xem bói, cũng không thể tùy tiện tin vào bói toán."
Phó Thanh Như cười cười, vốn cũng không định hỏi kết quả, liền đặt tiền coi bói lên bàn nhỏ, đứng dậy trông thấy một anh lính tới cạnh Tạ Kính Diêu nghiêm chào, hô: "Tham mưu thường, dinh thự có triệu tập khẩn!"
Cách người đi đường qua lại, cô nhìn ngọn núi phía xa.
Cô nghĩ, Chương Dịch Chi có lẽ sẽ ghét mình, cho rằng cô là người ý chí không kiên định... Nhưng hôm nay, cô nhất định phải nhẫn nại, một ngày nào đó cô có thể nói với anh tất cả chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Khi đó, anh nhất định sẽ biết nỗi khổ của cô.
Lúc xuống núi, xe đã chờ sẵn. Phó Thanh Như đang cầm hoa, im lặng đi theo sau.
Tạ Kính Diêu nhìn Thạch Lỗi bên kia, Thạch Lỗi lập tức lấy một món đồ từ trong tay lính canh, đưa tới bằng hai tay, là một một chiếc khăn quàng lông thỏ trắng tuyết.
Tạ Kính Diêu giơ tay lên, cài lại nút áo ở cổ cho cô, rồi sửa sang lại lớp lông, gom lại chiếc cằm nhọn.
Phó Thanh Như ngước mắt, khẽ cắn môi: "Sao anh lại mang bên mình khăn quàng cổ của con gái?"
Anh đáp: "Nơi này lạnh hơn trong phố rất nhiều, xuống núi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663379/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.