Nha hoàn sợ hãi vội vàng tránh ra, nhìn Phó Thanh Như, không dám tiếp tục giúp Tạ Kính Diêu cởi đồ.
Cô bất đắc dĩ phất tay cho nha hoàn rời đi, ngồi ngay ngắn ở mép giường, rũ mắt nhìn một khuôn mặt anh tuấn nào đó.
Trong một khoảnh khắc nọ, cô có một ý tưởng muốn thừa dịp anh bất tỉnh bỏ đi không quay lại, không cần hy sinh hạnh phúc cả đời mình, sống chung với người không thương sau những đêm dài đằng đãng, nhưng nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Sau đó thì sao?
Trong ba tỉnh này đều là khu vực khống chế của Đốc quân, cho dù cô mượn cơ hội lần này chạy thật xa ra khỏi Tạ gia, chỉ bằng sức một mình cô cũng không trốn được bao xa, huống chi bây giờ mẹ còn đang ở Giang Châu, vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của Đốc quân....
Cô khổ sở cười, nhưng lại không phát hiện người say mèm nằm bẹp trên giường nhỏ đã tỉnh lại.
Trời đất quay cuồng ngoài dự đoán, Phó Thanh Như kêu lên một tiếng, đã bị anh kéo cổ tay đè dưới người, cô như chim sợ ná, nháy mắt cứng đờ.
Những sợi tóc tán loạn và giọng nói mềm mại kia lướt qua, như bông liễu nhẹ bỗng bay xuống mặt hồ tĩnh lặng, hồ nhỏ bắt đầu gợn sóng lăn tăn.
Trong yên tĩnh, có lẽ là ánh đèn màu vỏ quýt làm tăng thêm mấy phần say mê, có lẽ là mùi rượu nồng nặc khắp phòng làm tăng thêm chút mập mờ, Tạ Kính Diêu nhìn cô một lát, đột nhiên cúi đầu hôn môi cô.
Cô nghiêng đầu né tránh, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663381/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.