Ngủ đến khoảng ba giờ sáng, Phó Thanh Như đột nhiên bị một cơn gió đánh thức, không tự chủ rùng mình.
Đang lúc nửa đêm, mọi âm thanh trong trạch viện đều yên lặng, chỉ có lá cây vang xào xạc.
Trong phòng tối đen, cô dụi mắt, đưa tay kéo dây mở đèn bàn, một bàn tay khác bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Rèm cửa sổ bay lên rồi rơi xuống, một mùi thuốc lá như có như không ập tới cùng ánh trăng. Giường lò xo vô cùng mềm mại, vừa nằm lên đã lõm xuống, người sau lưng không nhúc nhích, nhưng tay lại trượt xuống sờ hông của cô.
Ban đầu, Phó Thanh Như bị dọa hết hồn, khi cảm nhận được hô hấp dịu dàng của đối phương mới ổn định được tâm trạng.
Cách lớp quần áo, hơi thở kia vừa mập mờ vừa xa lạ. Cô vốn rất bất mãn, nhưng nghĩ rằng nếu trực tiếp trở mặt, sau này không có bất kì lợi ích nào đối với mình, vì thế cô khẽ cắn răng chịu đựng, thân thể cứng ngắc không khác gì người gỗ.
"Lần này không, sợ không phản kháng nữa à?" Anh khẽ cười, nhưng lại là cười lạnh.
Phó Thanh Như níu lấy cổ áo, hít một hơi xoay người đối diện với anh, ánh sáng trong phòng mờ mờ, cô chỉ trông thấy một đôi mắt lúc sáng lúc tối, cất giấu ánh lấp lánh của vầng trăng trong hồ nước.
"Tôi cũng không hề sợ."
"Thật không sợ?" Tạ Kính Diêu khẽ nhíu chân mày, cố ý trêu chọc nắm tay cô đặt lên môi: "Nếu đã vậy, ngày đại hỉ, cũng không nên phụ ngày lành cảnh đẹp."
Hơi thở ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663370/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.