Phó Thanh Như bước vào bậc cửa trạch viện Tạ gia, được hỉ nương dẫn dắt, bái đường dưới sự chủ trì của người điều khiển buổi lễ, rồi được đưa đến phòng tân hôn.
Vừa rồi, dường như cô nhìn thấy mũi chân mang giày da của Tạ Kính Diêu qua khe hở dưới khăn đội đầu.
Cách mình gần như thế, nhưng lại xa ngần ấy. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô lại không sợ.
Cô biết, không thể sợ cũng không thể quay đầu, bởi vì cô không có đường lui.
Nhớ lại lời nó bình tĩnh hôm đó của anh, đột nhiên có đủ loại mùi vị cuồn cuộn trong lòng.
Tạ Kính Diêu, cái tên này, tương lai dính líu với cô rất chặt chẽ, chầm chậm tiêu mòn thời gian.
Đêm đã khuya, tiếng người ồn ào trong tiệc rượu đãi khách chẳng hay đã dần lắng xuống từ lúc nào. Phó Thanh Như được đỡ ngồi trên giường lớn mềm mại phong cách phương Tây, kiên cường chống đỡ chờ anh tới vén khăn voan, đợi mãi đợi mãi nhưng chẳng thấy bóng dáng.
Cô chỉ ăn qua loa một chén cháo cho no bụng vào sáng sớm, sau đó cả ngày không ăn thêm gì, không còn bao nhiêu sức, nhưng vẫn muốn cố tự trấn tĩnh.
Ngược lại, Nguyệt Hương bắt đầu sốt ruột, bất mãn lẩm bẩm: "Đã là lúc nào rồi, sao cô gia còn chưa tới?"
Qua một lát, sợ Phó Thanh Như suy nghĩ nhiều, cô lại an ủi nói: "Tiểu thư, chúng ta chờ thêm chốc nữa."
Phó Thanh Như gật đầu, không hề so đo đối với lần này, chỉ hơi nghi ngờ.
Đang lúc yên tĩnh, cô nghe thấy những tiếng bước chân vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663369/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.