"Chân của anh..." Đến phút chót, Phó Thanh Như vẫn tìm lý do, nặn ra ba chữ.
Cố nén âm thanh dung tục nho nhỏ, nhè nhẹ. Nhưng nếu nghiêm túc lắng nghe, vẫn có mấy tiếng rên rỉ không nhịn được lọt ra ngoài, như tiếng kêu của chim non nằm trong ổ đất trên mái hiên.
Thế nhưng anh lại nhìn thấu tâm tư của cô, cắn lấy rái tai phà hơi nóng: "Bị thương mà thôi, không phải là không thể quan hệ."
Đèn mờ ảo nhưng vầng trăng nặng trĩu trong mộng, chỉ thấy cô cau chặt chân mày, không chịu phát ra một chút âm thanh.
Hận đêm này dài đằng đẵng, nắng ban mai mờ nhạt, sinh lí sung sướng không thể tự chủ khiến cô xấu hổ và chán ghét, linh hồn như bị ném vào địa ngục mặc cho roi vọt ác quỷ.
Lệ thấm ướt mi cong, ánh mắt cô không có tình yêu và dục vọng, đằng sau sợ hãi là thanh tỉnh. Tầng số bị buộc kiềm hãm, không tăng tốc, mỗi lần đâm là một lần mạnh.
Tạ Kính Diêu dùng sức xoa nắn cặp vếu đẫy đà, ngón trỏ tiếp tục thâm nhập vào trong, động tác bên dưới không hề dừng lại.
"Nhìn này." Anh rút ngón tay ướt đẫm ra, cong môi để trước mặt cô xấu xa dụ dỗ.
Phó Thanh Như chân tóc mướt mồ hôi, cắn môi dời tầm mắt, bị ức hiếp đến cùng cực cũng không lên tiếng, duy chỉ có chiếc eo thon không che giấu được phản ứng chân thực nhẹ run.
Lần đầu tiên lấy lòng một cô gái, anh không hề cảm thấy ghét, ngược lại còn ung dung thong thả tìm tòi, vui vẻ khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663371/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.