"Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?"
"Mẹ." Phó Thanh Như khẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Ô Nhã thị: "Sao mẹ giấu con đính hôn với Tạ gia?"
Cô sợ nếu mình không nói, sẽ mất cơ hội.
Dù có thế nào, dẫu có muôn vàn lý do, cô cũng sẽ không gả cho cậu ba. Cô đã lập lời thề chờ Chương Dịch Chi trở về, người duy nhất cô muốn chung sống đến cuối đời này chỉ có Chương Dịch Chi.
Đàn ông khác có tốt hơn, nằm ngay trước mắt, chung quy cũng không phải người trong lòng.
Ô Nhã thị lúc trẻ cũng là người đẹp nhất nhì trong số các cô gái Mãn Châu. Dù không chống lại được sự già nua của năm tháng, nhưng vẫn trông thấy sự xinh đẹp của năm xưa, tay bà ngừng lại, vẻ mặt cũng bối rối: "Con biết rồi à? Mấy ngày này mẹ cũng vốn định nói cho con. Hiện giờ Bát kỳ đã sớm suy tàn. Làm sui gia với Tạ gia, còn hơn kết thông gia với những người đó, lo lắng hôm hay không biết chuyện mai sau, ít nhất cũng có mặt mũi của thế gia danh môn, giữ được cửa nhà tổ tiên (tổ trạch)."
Sống lưng Phó Thanh Như cứng đờ, hoa tai trong tay rơi xuống chăn, máu trong người dừ nhưng cũng ngưng chảy vì lời nói của Ô Nhã thị.
Cô bỗng nhiên bắt lấy tay áo của Ô Nhã thị, luôn miệng nói: "Mẹ, con không muốn gả!"
Ô Nhã thị bình tĩnh nhìn cô: "Chắc con đã có ý trung nhân rồi phải không?"
Cô không ngờ mẹ mình lại hỏi thẳng thừng, Phó Thanh Như ngước mắt, một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663367/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.