Cơ thể Phó Thanh Như chậm lại, bốn chữ "không nên phiền anh" còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy anh bình tĩnh giơ tay: "Em vừa gọi tôi một tiếng anh ba, anh trai đưa em gái về cũng không sai chứ? Em Thanh Như, mời."
Không tránh né được, cô không thể làm gì khác hơn là thuận theo.
Đỗ xe bên ngoài trạch viện của Tạ gia, Tạ Kính Diêu lễ phép mở cửa, để cô lên trước, sau đó mới theo vào.
Phó Thanh Như nghiêng đầu, vờ trấn định ngắm cảnh đường phố, ngồi yên không nói một lời, khiến không khí trong xe như đang giằng co.
Dù như thế, cô vẫn cảm giác được ánh mắt của anh như có như không rơi trên người mình, lòng cô nhảy loạn, níu vạt áo, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay.
Váy phủ lên giày, áo khoác Tô Châu màu bích ngọc ôm lấy cần cổ trắng ngần, buông lỏng hai dây băng thắt chặt.
Ánh nắng chiếu vào cửa, một lớp màu vàng ấm áp, Tạ Kính Diêu nhìn dung mạo điềm tĩnh kia, mắt sáng như nước, nhiều hơn những tiểu thư đã gặp mấy phần phong nhã tỉ mỉ và gọn gàng.
Anh bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chiếc vòng và này tầm thường, không xứng với em."
Phó Thanh Như quay đầu, nhàn nhạt nói: "Không, là vòng vàng cao quý, tôi không xứng. Vừa nãy nhiều người không tiện từ chối, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại."
"Cũng được, tôi thì lại có món đồ tặng em." Tạ Kính Diêu nghiêng người tới gần, nhấc tay cô lên thả thứ gì đó vào trong.
Phó Thanh Như sợ hết hồn, đang muốn lùi ra sau để tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663366/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.