"Tập trung nhanh nào, mọi người ơi!"Thẩm Đông lăng tăng chạy qua chạy lại, lay hoay kêu gọi mọi người tập trung đông đủ để chờ đón Giám đốc bệnh viện đến.
Chu Tuyết nhăn nhó khó coi nhìn anh: "Lăng xăng quá đi mất, anh đứng im có được không?". Thẩm Đông õng ẹo đi đến gần cô: "Tôi sắp phải đi rồi đấy...! Em ăn nói nhẹ nhàng với tôi một chút được không?".
"... Anh đi thì sao chứ...?" Giọng Chu Tuyết có vẻ lặng đi một chút, cô quay mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt của Thẩm Đông đang dán chặt vào mình.
"Ra đây nói chuyện với anh một chút?" Thẩm Đông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng thì thầm.
"Có chuyện gì cứ nói đi, cần phải đi ra chỗ khác à?"
"Cứ đi đi!" Thẩm Đông kéo Chu Tuyết đi ra hành lang bệnh viện. Tay anh vẫn không có ý định buông tay cô ra, ân cần nói: "Thời gian sắp tới anh không ở đây, em phải biết tự lo cho bản thân đấy! Làm ơn đừng gây gổ với mấy cô y tá tầng trên nữa..."
"Anh cứ lo xa, tôi tự biết lo cho mình mà!" Chu Tuyết thấy Thẩm Đông tử tế với mình như thế cũng có chút xót xa khi anh sắp phải rời đi, gương mặt cô đã trầm xuống từ khi nào không hay.
"Chỉ còn khoảng 20 phút nữa Giám đốc bệnh viện sẽ đến, đồng nghĩa với việc anh sẽ đến sân bay..."
"Anh nghiêm túc như vậy tôi không quen!"
"... Đến Bắc Kinh khi nào rảnh anh gọi cho em nhé?"
"Để làm gì? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-yeu-em/2831396/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.