Lục Ninh Diệp sượng mặt ngồi trong lòng Vương An Đình, cô trố mắt nhìn anh một cách khó tả cảm xúc. Nhưng anh thì ngược lại, vô cùng thản nhiên và hời hợt, dường như chẳng có việc gì to tát. Không lâu sau, Lục Ninh Diệp lấy lại bình tĩnh nhanh tay bắt lấy chiếc áo lót vô tội đang ở trước mặt, cô nhanh chóng đứng lên vội giấu chiếc áo lót vào hộc tủ bên cạnh giường "Rầm".
"Sao... sao anh lại tự tung tự tác động chạm cơ thể em như vậy hả...?" Cô đứng chống tay lên lườm anh hỏi.
Vương An Đình vô tư ngẩng đầu nhìn cô: "Mau đi ngủ đi, quá trễ rồi đấy! Nếu không chịu ngủ thì cùng "thức" đến sáng."
"Thức gì chứ? Còn việc gì nữa sao?"
"Rất nhiều là đằng khác, bây giờ có ngủ hay không?" Ánh mắt của anh như đưa ra lời cảnh cáo, cô thấy thế cũng đành leo lại lên giường. Lục Ninh Diệp ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi anh như muốn hỏi gì đó. Vương An Đình không để cô mở lời liền cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
"Em muốn nói chuyện gì à?" Anh hỏi.
Lục Ninh Diệp mím môi, thì thầm: "... Bỗng dưng em nghĩ đến sáng mai anh rời khỏi Thượng Hải, buồn chết đi được!".
"Em cứ như thế làm sao anh đi được đây? Mặc dù anh đi, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều người xung quanh em mà, nếu buồn chán có thể đi chơi giải sầu với cô bạn của em đấy!"
"Haizz... Em sẽ cố gắng không buồn nữa vậy..."
"Cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-yeu-em/2831398/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.