Chương trước
Chương sau
...

Tối cùng ngày hôm đó, đoàn xe từ sân bay Bắc Kinh được đưa đến chính diện bệnh viện INCE, từ xa có thể nhìn thấy hàng chục người đứng trước cổng bệnh viện được sắp xếp chỗ đứng hợp lý và đẹp mắt. Cánh cửa xe mở ra, các thành viên trong xe từ từ bước xuống và đi ra ngoài. Vương An Đình không ngoại lệ, anh cũng bước xuống từ tốn gật đầu chào mọi người đang đứng ở đó như phép lịch sự.

"Đầu tiên, cho phép tôi gửi lời chào tất cả các y bác sĩ, y tá, thành viên từ bệnh viện SUF! Hôm nay tôi thật sự rất cảm kích và biết ơn mọi người đã dành thời gian quý báu của mình để đến đây hỗ trợ chúng tôi! Xin cảm ơn rất nhiều." Người đàn ông lịch thiệp, chững chạc đứng đầu hàng lên tiếng chào hỏi. Giây sau liền giới thiệu thêm: "Tôi là Trưởng bệnh viện INCE, mọi người cứ gọi tôi là ông Đinh!".

Giám đốc bệnh viện SUF liền bước lên bắt tay với ông Đinh, nói vài lời: "Thời gian sắp tới chắc chắn bệnh viện chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mình!".

"Vâng , vâng cảm ơn rất nhiều! Bây giờ mời mọi người vào trong nhé? Chúng tôi đã chuẩn bị nơi ngủ nghỉ cho mọi người!" Nói rồi, ông Đinh nhanh chóng dẫn đầu bước đi vào trong bệnh viện lớn, sau khi lên 3 tầng lầu thì cũng đến chỗ ngủ nghỉ. Nơi đây rất rộng rãi, dường như cả cái tầng 3 này chỉ dành cho thành viên bệnh viện SUF. Hiện tại ở đây có 5 căn phòng lớn, mỗi căn đều có 4 chiếc giường, có nghĩa 1 căn phòng như thế sẽ được sắp xếp 4 người cư trú trong đó. Vật dụng trong mỗi căn phòng rất đơn giản, có những chiếc tủ nhỏ đặt cạnh mỗi chiếc giường, có sẵn nước uống và mì ăn liền dự phòng, ngoài ra còn có một số vật dụng cần thiết khác...

Nhìn sơ qua thấy nơi ngủ nghỉ như thế này cũng gọi là ổn, tiện lợi. Hiện tại Vương An Đình có vẻ khá mệt mỏi vì đã đi một chặng đường dài từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, bây giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức.

"Đây là những căn phòng chúng tôi đã vệ sinh và chuẩn bị đầy đủ, mỗi phòng có thể chứa được 4 người. Mọi người tự chọn phòng ở với nhau thời gian sắp tới nhé?" Ông Đinh tiếp tục trao đổi với mọi người.

"Rồi, chúng tôi đã hiểu bây giờ tôi có thể vào nghỉ ngơi liền không, mệt rã rời rồi!" Thẩm Đông rên rỉ, nhăn nhó khó chịu.

"Được chứ, được chứ! Tôi không làm phiền mọi người nữa, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ!" Dứt lời ông Đinh và đoàn người của ông cùng nhau rời đi.

Vương An Đình bình tĩnh lên tiếng: "Bây giờ mọi người chọn phòng ngủ với nhau trước đã!".

"Phụ nữ ngủ cùng với nhau chứ hả?"

"Được, tôi đồng ý!

"Sao cũng được!" Lộ Vi mệt mỏi nói.

Cuối cùng Thẩm Đông, Vương An Đình, Trương Hàn và một thành viên nam trong tổ y tế ở cùng một phòng với nhau. Lộ Vi và mấy cô y tá một phòng, các thành viên còn lại thì mạnh ai nấy tự sắp xếp hợp lý cho mình.

Tại phòng của Vương An Đình, hiện giờ anh vẫn còn lay hoay xếp gọn đồ đạc, vali của mình. Nhìn bên anh ngăn nắp bao nhiêu thì Thẩm Đông luôn ngược lại, phía giường Thẩm Đông trông bề bộn, xuề xòa vô cùng, đồ đạc đặt lung tung xung quanh giường.

"Ây da, Thẩm Đông cậu đem đôi giày của cậu đặt sang chỗ khác nhanh, có tin tôi ném xuống dưới sân không hả?" Trương Hàn lớn tiếng cảnh cáo Thẩm Đông.

"Này, này đau... đau, đừng có ném nữa!" Thẩm Đông và Trương Hàn ném những vật dụng nhỏ qua nhau, hai người cười khúc khích đùa giỡn.

"Hai cậu là con nít à? Giờ này trễ rồi còn không để người khác nghỉ ngơi..." Vương An Đình nhắc nhở hai người đàn ông đã có tuổi đó.



"Cậu xem Thẩm Đông kìa, cậu ta cứ ném đồ qua tôi..."

"Cậu nói như cậu không ném tôi vậy?"

"..."

Vương An Đình ngồi trên giường lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Ninh Diệp.

: "Anh vừa mới đến đây, hiện tại đang ở phòng nghỉ ngơi!"

: "Anh có mệt không? Nếu mệt thì ngủ đi, sáng mai còn làm việc nữa đấy!"

: "Hơi mệt một chút... nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đâu!"

: "Vâng..."

: "Sao đấy?"

: "Em đang vừa buồn, vừa chán đây...!"

Vừa đọc tin nhắn này của cô, anh liền ấn gọi điện.

Thấy cô bắt máy, anh lập tức lên tiếng: "Mới ngày hôm nay em đã bắt đầu cảm thấy buồn rồi sao?"

"Đúng thật là rất rất buồn..." Giọng cô rũ xuống, không hề có sức sống.

"Đêm nay anh ngồi nói chuyện với em đỡ buồn nhé?"

"Hmm... nói một lát thôi, anh nên đi ngủ cho khỏe người!"

Thẩm Đông nhìn qua, nghe thấy Vương An Đình đang nói chuyện điện thoại với Lục Ninh Diệp, Thẩm Đông liền phì cười khoái chí: "Haha, xem đôi tình nhân tâm sự thật buồn cười quá đi mất!".

Vương An Đình mặc kệ, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Đông sau đó vẫn tiếp tục trò chuyện với cô. Thẩm Đông có hơi chạnh lòng, anh cũng muốn gọi cho Chu Tuyết, nhưng có lẽ hiện giờ Chu Tuyết đang ngủ say nên anh cũng không muốn làm phiền cô.

Cứ ngỡ vì thế mà Thẩm Đông sẽ ngoan ngoãn chịu đi ngủ, nhưng không... "Kẻ tổn thương lại đi muốn tổn thương người khác". Thẩm Đông bèn đi qua giường của Vương An Đình, nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên. Không lâu sau liền cất lên cái giọng chua chát, õng ẹo: "Vương An Đình à...! Anh đã nói chuyện xong chưa, mau tắt đi ngủ với em đi chứ..." Nói xong, Thẩm Đông cười thích thú trong im lặng. Trương Hàn bên đây cũng bật cười, ngồi hóng xem tiểu phẩm của Thẩm Đông tạo ra.

"???" Lục Ninh Diệp nghe thấy cũng ngớ người, cũng không biết là nam hay nữ. Mặt cô cứng đờ, ánh mắt khó hiểu nhìn Vương An Đình.



"Cái gì đấy? Cậu có cút đi không!" Vương An Đình quát lớn đẩy mạnh Thẩm Đông đang nhào đến người mình ra, anh còn xoay cam sang Thẩm Đông cho cô xem để không phải hiểu lầm.

"Anh nói gì vậy, tại sao lại lớn tiếng với em như thế chứ? Em tổn thương thật sự..." Thẩm Đông không ngừng buông lời trêu ghẹo anh tiếp. Trương Hàn xem mà cười đau bụng vì độ diễn xuất nét 100% ấy, còn nói vài lời dẫn thêm: "Bé nó tổn thương rồi kìa, nhẹ nhàng hơn đi!".

"Đúng rồi, anh vì ả ta mà buông lời cay đắng với em, em có gì thua ả ta chứ!" Điệu giọng Thẩm Đông cứ như hát tuồng trách móc.

"Đã đến đây rồi cậu vẫn không tha cho tôi sao? Khuya rồi, xin cậu đấy!" Vương An Đình nài nỉ nói.

Lục Ninh Diệp chỉ biết bất lực cười trừ với tiểu phẩm bắt ghen này, Thẩm Đông giật lấy điện thoại từ tay anh, lên tiếng hỏi Lục Ninh Diệp: "Này này, Chu Tuyết hôm nay như thế nào? Có buồn hay gì không?".

"À... Tôi cũng không rõ, nhưng mà có vẻ là chị ấy hơi hời hợt hơn mọi ngày thôi! Mà anh hỏi làm gì?"

"Ngày mai ấy, cô xem chừng Chu Tuyết giúp tôi nhé? Thấy cô ấy có biểu hiện lạ cứ nhắn tin cho tôi, nhé?"

"Tại sao tôi phải làm vậy? Tôi không rảnh làm mấy trò trẻ con của anh bày ra đâu!" Lục Ninh Diệp nhếch mép từ chối.

"Đi, đi mà... chỉ có cô giúp được thôi, nếu cô giúp thì tôi sẽ trông chừng Vương An Đình giúp cô. Sao? Được chứ?" Thẩm Đông nhìn qua Vương An Đình đắc ý.

"...Nghe cũng hợp lý đấy, nhưng mà... anh có chắc là sẽ trông chừng nghiêm túc không?"

"Đương nhiên rồi, cứ đặt niềm tin ở tôi đi. Nhé?"

"Được thôi..." Lục Ninh Diệp mỉm cười đồng ý giao dịch với Thẩm Đông. Vương An Đình nhăn mặt khó coi lấy lại điện thoại, hỏi cô: "Cần làm như thế à? Em không tin tưởng anh sao?".

"Không phải là em không tin tưởng anh, nhưng mà nhỡ có "ai đó" giở trò với anh thì Thẩm Đông cũng có thể kịp thời mà ngăn cản chứ...!" Lục Ninh Diệp nũng nịu trả lời.

"Mà Thẩm Đông, tôi nói này!" Cô nói tiếp.

Nghe thấy cô gọi mình, Thẩm Đông cũng đưa mặt vào cam: "Hửm? Chuyện gì?".

"Ở đó nhỡ có ai xin số điện thoại của Vương An Đình thì anh đưa số của anh nhé? Còn nếu mà... xin Wechat hay gì đó thì đưa Wechat của... ông Giám đốc bệnh viện! Nhớ đấy." Lục Ninh Diệp cười khà khà dặn dò.

"Haha, nhất trí!" Thẩm Đông cũng đồng lòng hiệp lực với cô mà đồng ý.

Vương An Đình đành lặng lẽ ngồi nghe chiến lược của bạn gái và "cậu bạn thân mến" của mình. Ánh mắt bất mãn hiện rõ lên nhìn sang Trương Hàn chia sẻ, những chỉ nhận lại được sự thờ ơ và giả ngu của Trương Hàn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.