Phong Hạo nhìn Đỗ Trình Tranh mà không nói câu nào nhưng ánh mắt ấy lại khiến người đối diện áp lực lo sợ. Đỗ Trình Tranh cúi gằm mặt, cắn môi dưới đến trắng bệch, cơ thể cô co rụt lại lùi một bước. Anh nhìn cô đang e sợ mình, trong lòng một thoáng trống rỗng, giọng nói vừa có chút lạnh lùng vừa cáu gắt. " Cô đứng đây làm gì ? "
Đỗ Trình Tranh nghe thấy anh đã mở lời trước, cô hạ giọng khẽ khàng " Thư ký Cao nhờ em mang đồ cho anh. " cánh tay trắng trẻo thanh mảnh giơ cao túi lên.
Anh nhíu mày " Cậu ta đâu mà nhờ cô ? "
Cô liếm đôi môi khô khốc, lắc đầu " Em không biết, thư ký Cao nói có việc quan trọng cần đi nên không tiện đưa cho anh "
Phong Hạo không hỏi thêm nữa, dáng người cao lớn đứng tựa lên ván cửa, đôi mắt đen lạnh lẽo dừng trên người Đỗ Trình Tranh.
Khí chất của người đàn ông này thật khác so với năm ấy. Dáng vẻ ôn nhu khi đó thay bằng sự lạnh lùng xa cách, ngón tay cô run rẩy đặt túi xuống, giọng nói nhỏ như muỗi kêu. " Em đi đây. " anh không muốn nhìn thấy mặt cô, có lẽ cô nên rút lui sớm.
" Cô đang làm tình nguyện viên ở đây ? " giọng nói trầm khàn của anh vang lên.
Đỗ Trình Tranh dừng bước mà nhìn anh, gật đầu nhẹ.
Phong Hạo khẽ cười nửa miệng. Thật trùng hợp quá rồi.
Chuông điện thoại trong túi quần anh reo lên, thư ký Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-em-yeu-anh/2728856/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.