Một buổi trưa, như mọi khi, nó ngồi trong phòng học bài. Tay thì cầm cuốn sách Sử mà hồn thì lại thả vào mấy câu hát buồn vọng ra từ radio của chị sinh viên phòng bên.
“…I heard her face was white as rain
Soft as a rose that blooms in May
He keeps her picture in a frame
And when he sleeps he calls her name
I wonder if she makes him smile
The way he used smile at me
I hope she doesn’t make him laugh
Because his laugh belongs to me
How could an angel break my heart?
Why didn’t he catch my falling star
I wish I didn’t wish so hard
May be I wish our love apart
How could an angel break my heart?…”
Nó chăm chú lắng nghe, từng ca từ như đi vào trong tim nó. “Thiền thần ư, là ai nhỉ? Là chàng trai hay cô gái kia?”
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, một linh cảm chẳng lành, nó đứng bật dậy, “Gì chứ? Sao giống xã hội đen đi đòi nợ quá vậy? Mình đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu nhỉ?”
-Ngọc, cậu chết dí ở trong đó rồi à? Mau mở cửa cho tớ nhanh lên!
Là giọng của Hương, nó vội chạy đi mở cửa, chả biết nó khóa cửa từ khi nào nữa!
Gương mặt Hương đẫm mồ hôi, cũng phải thôi, đang giữa trưa mà! Hình như cô ấy đi rất vội, có chuyện gấp sao?
-Ồ, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này? Không phải sắp có bão đấy chứ?
Nhìn cái bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151504/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.