2h 20 phút tại sân bay thành phố, trời vẫn còn nắng gay gắt. Sau một hồi ngó nghiêng, Hương cũng tìm được nơi cần tìm, vội kéo nó chạy lại đó. Xuân Trúc nhìn thấy họ liền vẫy tay, rồi cô lại liếc nhìn Hải Ninh, khuôn mặt cậu ta không chút biểu cảm. Ở đó còn có Hải Minh, Hải Châu và một người phụ nữ khoảng trung niên, dáng vẻ thanh lịch, nó mơ hồ đoán đó là mẹ cậu ta.
Trong khung cảnh li biệt đó, Hải Châu níu lấy cánh tay Hải Ninh, giọng nài nỉ:
-Anh đừng đi có được không?
-Việc này không phải một mình anh quyết!
Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn cậu ta, bất lực hỏi:
-Khi nào thì anh trở lại vậy? Em nhất định sẽ chờ anh!
-Em không cần phải làm vậy! Anh sẽ định cư ở đó, không về đây nữa!
Hải Châu không nói gì nữa, ôm mặt khóc thút thít. Bên cạnh đó, bác gái đang dặn dò Xuân Trúc và Hải Minh vài thứ, xem ra quan hệ giữa họ đã khá hơn rồi, còn nó và Hải Ninh, khoảng cách giữa hai người dường như là càng ngày càng xa. Nó đứng chôn chân một chỗ, không biết nên làm gì, có cảm giác như mình là người thừa ở đây, đành kéo Hương, nhỏ giọng nói:
-Chúng ta về thôi!
-Đã đến đây rồi, về là về thế nào chứ?
Nói rồi Hương kéo nó đến chỗ mấy người kia, cô phải làm rõ chuyện này trước khi cậu ta rời đi. Đến trước mặt Hải Ninh, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, giọng oán trách:
-Hải Ninh, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151505/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.