Nó nhìn Hải Ninh chằm chằm, giọng nói đầy tức giận:
-Anh ấy bị như vậy chẳng phải do cậu gây ra hay sao?
-Là anh ta tự chuốc lấy!
Thật là khiến người ta tức chết mà!
-Này, cậu ăn nói ngang ngược như thế mà nghe được à?
-Tôi không rảnh để đôi co với cậu, ra ngoài đi!
-Sao tôi phải đi chứ, tôi còn chưa nói…
Nó còn chưa kịp nói hết thì cậu ta thản nhiên cởi áo ra, nó vội quay đi.
-Cậu…cậu làm cái quái gì vậy?
-Trước khi vào đây thì cậu cũng phải biết đây là phòng gì chứ?
Đương nhiên nó biết, liền ngoan ngoãn ra ngoài đợi. Chưa đầy một phút sau, Hải Ninh xách ba lô đi ra. Nó níu lấy tay cậu ta, kéo lại.
-Khoan đã, chúng ta còn chưa nói xong mà!
-Nếu cậu muốn độc thoại thì tùy!
Cậu ta hất tay nó ra, tiếp tục bước về phía trước. Nó đang định đuổi theo thì Hải Châu xuất hiện, cô ấy nhìn qua nó rồi cầm chai nước đưa cho Hải Ninh, ngây thơ hỏi:
-Ai vậy anh?
-Không quen! Mình đi thôi!
-Vâng!
Một lần nữa nó lại đứng chôn chân nhìn theo họ. Từng bước, từng bước của họ như đạp lên con tim nó. Nó thấy khó thở quá, liền đưa tay ôm ngực. Trong hơi thở nặng nề, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. “Hải Ninh, là tôi đã nhìn nhầm cậu rồi!”
…
Chấn thương của Trọng Tuyên cũng không nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, vậy là không ảnh hưởng đến kế hoạch tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151503/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.