Chương trước
Chương sau
Đang là thời điểm chuyển mùa, công ty Mạn Thảo hàng ngày có rất nhiều việc chờ cô làm. Ngoài ra, giám đốc tầng 18 vừa mới nghỉ thai sản, cô đã đảm nhận một phần công việc của giám đốc đó, bận càng thêm bận.

Khi Mạn Thảo bận rộn trong công việc, rất dễ dàng mang những chuyện tầm thường trong cuộc sống vứt sang một bên, đợi đến khi Ly Ly nhắc đừng quên Sầm tiểu thư ở lầu dưới, cô mới nhớ ra mấy ngày trước cô có quen với một người bạn họ Sầm.

Đương nhiên, nếu là Sầm Tử Căng xem cô như một người bạn.

Đã qua nhiều ngày như vậy, đến một chút liên lạc hai người cũng không có.

Sầm Tử Căng đến công ty chụp ảnh, lúc cuối ngày Mạn Thảo đến, Sầm Tử Căng đang ngồi trước gương trang điểm. Đúng lúc có một tiểu muội mang nước đến cho Sầm Tử Căng, Mạn Thảo chặn lại và lấy đi cốc nước trên tay tiểu muội, đích thân mang đến.

Ánh mắt hai người va vào nhau trong gương, Sầm Tử Căng dường như không quá ngạc nhiên khi thấy đó là Mạn Thảo, ánh mắt nhìn xuống cốc nước được đặt trên bàn, đối Mạn Thảo nói: “Cảm ơn. "

Mạn Thảo kéo chiếc ghế bên cạnh Sầm Tử Căng ra: “Không có gì.”

Công việc buổi chiều cần làm đã làm xong rồi,  lúc này việc của Mạn Thảo là để mắt đến Sầm tiểu thư bên này, tránh trường hợp không tốt xảy ra.

Hiếm khi được nghỉ ngơi một chút, Mạn Thảo chỉ nhân cơ hội lười biếng một lúc, chuyên gia trang điểm đang giúp Sầm Tử Căng đánh phấn mắt, Mạn Thảo dùng tay chống lên chiếc bàn, trên mặt lộ ra bộ dáng ngạc nhiên, trống rỗng ngơ ngẫn.  Đợi đến khi mắt của Sầm Tử Căng đánh xong, mở mắt ra, mới nhận ra Mạn Thảo đang nhìn mình như thế này.

Tầm mắt của Mạn Thảo bị Sầm Tử Căng như vậy bắt trúng, lập tức định thần lại, cô căn bản muốn đối Sầm Tử Căng xin lỗi cười một cái, nhưng lại thấy bộ dáng Sầm Tử Căng không có một chút ngạc nhiên, lại nhắm đôi mắt.

Mạn Thảo cười thầm, đại mỹ nữ liên không giống nhau, đời thường họ đã quen với việc được ngưỡng mộ rồi.

Cư nhiên Sầm Tử Căng không để ý, như vậy Mạn Thảo có thể không ngần ngại mà nhìn thật kĩ.

Cùng ở nhà lần trước lại thật quá khác nhau. Ánh sáng trước gương trang điểm có tác dụng khác, cộng vào Sầm Tử Căng trang điểm chính là kiểu trước ống kính, nguyên do bởi vì tranh điểm phù hợp với ống kính, trang điểm sẽ sắc xảo hơn so với thường ngày.

Dù là sắc xảo hay nhẹ nhàng cũng không thể che đi vẻ tinh xảo của Sầm Tử Căng, liền giống như kiểu trang điểm nào, trên gương mặt của cô ấy điều thập phần thích hợp.

Lúc này, Mạn Thảo nghĩ đến Sầm Tử Căng ngọt ngào mà cô đã gặp lúc đầu, thậm chí còn nghĩ thầm, tự hỏi liệu có cơ hội gặp lại Sầm Tử Căng như vậy không.

Haha, nằm mơ đi, bạn của ngươi là ai?

Chuyên gia trang điểm đánh từng lớp phấn trên mắt, khu vực này dường như bị tách ra, Sầm Tử Căng lặng lẽ ngẩng đầu lên, bắt chéo chân một cách đặc biệt lịch sự, giống như công việc trong hai ngày đã được tăng tốc độ, ngay lập tức bị Sầm Tử Căng bấm vào tốc độ nhân lên 0.5.

Mạn Thảo lúc này có loại cảm thấy rất thoải mái, cô nhìn thấy phấn mắt sắp được đánh xong, ngẩng đầu lên nói đùa với chuyên gia trang điểm: “Có thể đánh chậm hơn một chút được không?”

Chuyên gia trang điểm bỗng nhiên hoảng hốt: "Làm sao vậy? Ở đâu không đúng sao?"

Mạn Thảo cười lắc đầu: “Không có, không sao, rất tốt, cô không cần để ý đên tôi.”

Mạn Thảo không biết bản thân mắc chứng bệnh gì, mỗi khi ở bên cạnh Sầm Tử Căng, cô đều luôn có thể không kiềm lòng được mà nhìn cô ấy, quan sát cô ấy.

Sầm Tử Căng có khuôn mặt có nhìn như thế nào cũng không chán, dường như không cần làm gì, chỉ cần nhìn như vậy, cũng có thể thật mãn nguyện.

Cùng Sầm Tử Căng ở một chỗ thời điểm, cô luôn không hành động theo trái tim mình, không suy nghĩ theo trái tim mình.

Sau khi vấn tóc, ý nghĩ duy nhất chính là, chạy nhanh.

Mạn Thảo tiếp tục chống đỡ ý thức, nhìn xem nhìn xem, cô định kéo một người nào đó xuống nước.

"Vị tiểu tỷ tỷ này xinh đẹp không?"

Mạn Thảo hỏi xong ngẩng đầu nhìn chuyên gia trang điểm, chuyên gia trang điểm gật đầu mỉm cười, bắt đầu gắn mi giả: “Đúng a, hơn nữa đã của Sầm tiểu thư rất đẹp, trang điểm đặt biệt thuận tay.”

Mạn Thảo nhìn đôi môi còn chưa tô son của Sầm Tử Căng, nói tiếp: “Cô nhìn ra là chúng tôi quen biết nhau không?”

Chuyên gia trang điểm quả thực có chút kinh ngạc: "Hoá ra hai người quen biết nhau sao?" Cô ấy nói xong, tự mình cười cười: "Khó trách Mạn tổng ngài như vậy nhìn cô ấy, tôi còn tưởng rằng, haha."

Mạn Thảo rất có hứng thú: “Cô còn tưởng rằng cái gì?”

Có lẽ vì lời nói được nói ra không phù hợp, chuyên gia trang điểm do dự vài giây mới nói: "Mạn tổng ngài luôn lén lút nhìn cô ấy sao?."

Mạn Thảo mỉm cười: "Tôi đây là đang lén lút nhìn sao? Tôi như vậy quang minh chính đại."

Nói chuyện xong, Sầm tiểu thư vẫn luôn ngồi đó không nói gì cuối cùng đã lên tiếng: "Dạo gần đây bận sao?"

Mạn Thảo nói: "Bận."

Sầm Tử mơ hồ cười: “Tôi còn tưởng rằng mật mã đổi vô ích rồi.”

Mạn Thảo cười không đáp, nhìn thấy sợi tóc bên tai Sầm Tử Căng dựng lên, liền đưa tay vuốt thẳng.

Sầm Tử Căng đột nhiên nói: “Tôi không tìm em, em cũng không tìm tôi.”

Tay Mạn Thảo dừng lại một chút rồi lập tức thu lại.

Mạn Thảo giải thích: “Gần đây thật sự rất bận, trong tay nhận một dự án mới vừa bắt đầu.”

Chuyên gia trang điểm lúc này đã nói đỡ cho Mạn Thảo một câu: “Giám đốc của chúng tôi đã xin nghỉ phép, Mạn tổng thậm chí còn đảm nhận một số công việc của cô ấy”.

Sầm Tử Căng oh một tiếng, nói: “Tôi muốn uống nước.”

Mạn Thảo lập tức đưa nước, nhưng Sầm Tử Căng chỉ cụp mắt xuống, nói: “Ống hút.”

Ống hút? Ở đây đi đâu để tìm ống hút?

Mạn Thảo suy nghĩ một chút, đẩy ghế ra, đứng lên: “Chị chờ tôi một lát, tôi đi tìm.”

Sau khi Mạn Thảo rời đi, chuyên gia trang điểm mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Sầm tiểu thư, Mạn tổng nghe lời ngài a.”

Sầm Tử Căng khẽ mỉm cười.

Không lâu sau, Mạn Thảo liền quay lại, cô lại kéo ghế ngồi xuống: “Thật trùng hợp, vừa đúng lúc một đồng nghiệp gọi dư một ly trà sữa.” Mạn Thảo xé túi ống hút mới ra, cho vào cốc nước, đưa cốc nước tới: “Nà.”.

Sầm Tử Căng vẫn bất động, chỉ mở miệng.

Mạn Thảo phục vụ người phục vụ đến cùng, cầm ống hút đưa vào miệng Sầm Tử Căng.

Với ống hút trong suốt, có thể thấy rõ mực nước dâng lên nhanh chóng, sau đó giảm xuống nhanh chóng.

Sầm Tử Căng lại mở miệng, Mạn Thảo phối hợp mang cốc nước trở lại, cô thấy phần trên của ống hút đã xẹp xuống, còn dính chút son lên đó.

”Chỉ một ít như vậy, chị cũng có thể cắn.” Mạn Thảo mỉm cười, cất chiếc cốc đi.

Sầm Tử Căng: “Không được sao?”

Mạn Thảo gật đầu: “Được, Sầm tiểu thư làm cái gì cũng đúng.”

Sầm tiểu thư mỉm cười.

Đang trò chuyện, Mạn Thảo lại nhìn thấy tóc Sầm Tử Căng không nghe lời lại dựng thẳng lên, Mạn Thảo lại phải giơ tay lên, lần này cô dùng ngón tay chạm vào tai Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng đầu co lại một chút.

"A!"

Bàn tay của Mạn Thảo cứng đờ trong không trung, nghe chuyên gia trang điểm hét lên, thoa son môi bị lem rồi.

Mạn Thảo mỉm cười với chuyên gia trang điểm: “Thật ngại quá.”

Chuyên gia trang điểm mang tăm bông đến: “Không sao đâu” Cô ấy cười một cái: “Tai của Sầm tiểu thư thật nhạy cảm.”

Mạn Thảo cũng nhắc lại: “Tai của Sầm tiểu thư thật nhạy cảm.”.

Sầm Tử Căng ngước mắt lên, liếc nhìn Mạn Thảo trong gương.

Bản thân Mạn Thảo cũng bật cười.

Những gì chuyên gia trang điểm nói rất bình thường và đơn giản, nhưng sau khi Mạn Thảo lặp lại, hương vị dường như thay đổi ngay lập tức, thật kỳ lạ.

Sầm Tử Căng trả lời: "Vẫn còn tốt."

Mạn Thảo vô cớ không tin, thậm chí còn tiến lại gần: “Có thật không?”

Sầm Tử Căng lần này không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn Mạn Thảo lần nữa.

Tuy nhiên, cả hai chưa đủ quen để nhìn thấy suy nghĩ trong mắt nhau nên Mạn Thảo không biết Sầm Tử Căng muốn nói gì nên chỉ mỉm cười với Sầm Tử Căng.

Chuyên gia trang điểm tô son cho Sầm Tử Căng đột nhiên mỉm cười, Mạn Thảo nghiêng đầu hỏi thợ trang điểm: "Làm sao vậy? Cười cái gì?"

Chuyên gia trang điểm lập tức thu hồi nụ cười, lắc đầu nói: "Không có gì."

Sầm Tử Căng đã trang điểm mắt xong, lúc này hai mắt cô ấy đang mở to, Mạn Thảo tự nhiên không còn lá gan nhìn chằm chằm cô ấy như vậy nữa, đành phải lấy điện thoại ra.

Như vậy vừa lấy ra, cô phát hiện wechat của điện thoại mình có một lời mời kết bạn mới.

Tài khoản WeChat của Mạn Thảo thỉnh thoảng có thêm khách hàng. Lần này Mạn Thảo tưởng là khách hàng được giới thiệu, nhưng khi bấm vào, thì phát hiện người gửi lời mời chính là Dư Hoa.

Mạn Thảo lập tức rút ngón tay cái đang định bấm nút phê duyệt ra, nghiêm túc xem xét ghi chú lời mời kết bạn.

"Tỷ tỷ, xin lỗi, là em hồ nháo, chúng ta kết bạn lại có được không?"

Mạn Thảo không chút do dự mà trực tiếp từ chối.

Đúng là Mạn Thảo hiếm khi có bạn bè mà cô có thể xóa, cô không thích có những vướng mắc tình cảm không thể giải thích được với bạn bè của mình, nên chỉ cần xóa họ, Mạn Thảo sẽ không bao giờ kết bạn lại.

Nghĩ đến đây, trong đầu Mạn Thảo chợt hiện lên một bóng người, cô lén nhìn Sầm Tử Căng.

A!, ngoại trừ vị tỷ tỷ này.

Sầm Tử Căng bắt đầu làm tóc, nhưng Mạn Thảo nhận thấy Sầm Tử Căng dường như không có phản ứng gì khi chuyên gia trang điểm chạm vào tai Sầm Tử Căng.

Trong lúc nhất thời, Mạn Thảo muốn đi tới trêu chọc tai Sầm Tử Căng, nhưng khi cô vừa đưa tay ra, điện thoại di động của Sầm Tử Căng trên bàn vang lên.

Mạn Thảo rút tay lại, ngả người ra sau một chút, tiếp tục nghịch điện thoại.

Cô cũng là người sống nội tâm, cảm thấy mình phải thay đổi thói quen xấu chạm vào Sầm Tử Căng.

Có lẽ đây không phải là cuộc gọi quan trọng, cho nên Sầm Tử Căng trực tiếp trả lời.

"Đã mang đến rồi sao? Được, tất cả túi trực tiếp mang đến, đồ vật đều ở bên trong, không phải anh sẽ mang đến sao? Bàn giao đồ vật trong túi, đừng để chuyển đổi người lại làm lạc mất, được."

Sau khi Sầm Tử Căng cúp điện thoại, đối với Mạn Thảo nói một câu: “Chụp ảnh xong tôi sẽ đến thành phố B, ngày mai mới quay lại.”

Mạn Thảo hỏi: “Đi công tác?”

Sầm Tử Căng: "Ừh."

Mạn Thảo nói: "Trên đường cẩn thận."

Sầm Tử Căng: "Ừh."

Ngay khi chuyên gia trang điểm đang hoàn thiện mái tóc cho Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng kéo ghế ra, đứng dậy, thuận tay lấy điện thoại trên bàn đưa cho Mạn Thảo, dường như thể họ vẫn luôn như vậy, đưa xong liền cùng nhân viên đi chụp ảnh.

Thực ra Sầm Tử Căng muốn đi đâu cũng không nhất thiết phải nói với Mạn Thảo.

Trong lúc  Sầm Tử Căng đi chụp ảnh, Mạn Thảo tính toán rất kỹ, hai người dường như đã bốn ngày không gặp nhau.

Mạn Thảo dường như biết thái độ của Sầm Tử Căng khi cùng bạn thân thiết hoặc cùng bạn không thân thiết là ý gì, nhưng dường như cũng không quá chắc chắn.

Cô đã nói, cô không khống chế được kiểu nữ nhân này, Sầm Tử Căng đang suy nghĩ gì, cô căn bản không biết được.

Sầm Tử Căng trông giống như một người mẫu chuyên nghiệp, tiếp nhận qua không một chút luống cuống, cô ấy đứng đó cùng hợp tác với nhiếp ảnh gia,  Mạn Thảo không khỏi dựa vào tường để chiêm ngưỡng, thi thoảng, Sầm Tử Căng cũng hướng ánh mắt nhìn ngược lại, cũng cô đối mắt với nhau.

Tiểu muội muội trang điểm cho Sầm Tử Căng vừa rồi cũng có mặt, Mạn Thảo nghĩ, vị chuyên gia trang điểm này có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nụ cười trên môi ngày càng tươi.

Không lâu sau, một nhóm chụp ảnh cùng Sầm Tử Căng đã kết thúc, nhân viên đưa cho cô ấy một cốc nước, cô ấy cầm nó đi đến Mạn Thảo.

Chuyên gia trang điểm bước tới trang điểm cho Sầm Tử Căng. Mạn Thảo nhìn nước trên tay Sầm Tử Căng, liền đi đến bàn trang điểm lấy ống hút cho Sầm Tử Căng.

Chuyên gia trang điểm mỉm cười: “Mạn tổng thật chu đáo.”

Mạn tổng thuận miệng nói: “Không nhìn xem là ai.”

Chuyên viên trang điểm mím môi cười một cái.

Mạn Thảo nhìn Sầm Tử Căng: “Đúng không, chị.”

Sầm Tử Căng hoàn toàn không có phản ứng, nhưng tay chuyên gia trang điểm lại run lên, suýt nữa phải sửa lại rồi.

Mạn Thảo tiếp tục vỗ vỗ rắm cầu vồng: “Chị làm sao lại xinh đẹp như vậy?”

Sầm Tử Căng nhướng mi mắt, mỉm cười nhẹ nhàng, cái gì cũng không nói.

Mạn Thảo còn muốn tiếp tục khen ngợi, bất quá trên tay cô cầm chiếc điện thoại di động của Sầm Tử Căng lại vang lên, và tình hình bên đó cũng đã thay đổi.

"Em giúp tôi tiếp nhận đi, chắc hẵn là người giao túi cho tôi." Sầm Tử Căng đối Mạn Thảo nói.

Trong điện thoại không có ghi chú gì, là một số xa lạ, Sầm Tử Căng nói xong liền đi vào chụp ảnh.

Mạn Thảo: "Xin chào."

Bên kia hơi thở có chút gấp gáp: "Sầm tổng xin chào, tôi đã ở tầng 18 rồi, tôi có thể tìm ngài ở đâu?"

Có một giọng nói quen thuộc vang lên, Mạn Thảo suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không thể nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó trong đầu.

Mạn Thảo: "Sau khi ra khỏi thang máy thì đi về phía bên phải, đi đến cuối rồi lại rẽ phải, tôi đang ở hành lang."

Bên kia: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Mạn Thảo hướng Sầm Tử Căng vẫy tay, xoay người rời đi.

Hành lang không dài, đợi không bao lâu, cô gái vừa rồi gọi điện thoại đã đến, nhưng Mạn Thảo không ngờ tới đó là, người đến cư nhiên là.

"Dư Hoa?"

Dư Hoa có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạn Thảo, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, cô ấy trông như có một chút vui vẻ, lập tức chạy về phía Mạn Thảo, còn đưa một chiếc túi cho Mạn Thảo.

"Đây là một món quà nhỏ em mua cho chị, xin lỗi em không nên hồ nháo như vậy, chị tha thứ cho em có được không, kết bận lại với em."

Lúc này Mạn Thảo mới nhớ ra, quả thực cô từng nghe Dư Hoa nhắc đến việc cô làm việc ở một công ty trò chơi.

Mạn Thảo đang nghĩ cách làm sao từ chối, Sầm Tử Căng bước ra tới.

Hai người cùng nhau nhìn về phía cửa, thấy Sầm Tử Căng đang nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.

Sầm Tử Căng vội vàng liếc nhìn túi xách của mình, sau đó lại liếc nhìn túi xách trong tay Dư Hoa, hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Dư Hoa mỉm cười gật đầu với Sầm Tử Căng: “Xin chào, Sầm tổng.”

Nói xong, giọng cô đột nhiên trầm xuống, nói với âm lượng mà tưởng chừng chỉ Mạn Thảo mới nghe được: “Chị không phải thường xuyên giới thiệu em là bạn gái của chị sao?”

Mạn Thảo: "..."

Thường xuyên cái đầu ngươi.

Đôi lời muốn nói của tui.– Haha chuyến này Mạn Thảo khó mà giải thích nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.