Mạn Thảo thực sự không thích cùng người khác chơi trò ái mụi trong tình yêu.
Lâm Nguyệt giáo huấn là đúng, cô không nên luôn đùa giỡn với người khác, tùy tiện giới thiệu một người là bạn gái, cô nghĩ rằng loại trò đùa này mọi người đều biết, đều sẽ không thành sự thật, cười cười liền cho qua, nhưng không ngờ cư nhiên bị Dư Hoa dùng lại.
Hơn nữa, hai từ "thường xuyên", thật sự đã oan ức cho Mạn Thảo.
Chỉ một lần, không có nhiều, Mạn Thảo có thể đảm bảo điều đó.
Sầm Tử Căng đã đi tới, không hiểu sao Mạn Thảo lại vô cớ hoảng sợ, như sợ Sầm Tử Căng hiểu lầm.
Đợi đến khi Sầm Tử Căng đến bên cạnh, Mạn Thảo giải thích: “Bạn cũ.”
Nói xong, Mạn Thảo bước sang một bên nhường chỗ cho họ.
Đồ vật trong tay Dư Hoa không thể đưa qua tới, cô ấy muốn đuổi theo Mạn Thảo, nhưng bị Sầm Tử Căng ngăn lại.
Sầm Tử Căng bước tới trước với đôi chân dài, chặn đường Dư Hoa, dùng giọng điệu của một bà chủ: "Đồ vật đâu?"
Dư Hoa lập tức dừng lại, từ trong túi lấy tài liệu ra tới, trân trọng nói: "Sầm tổng, ngài kiểm tra một chút."
Mạn Thảo đứng xa hơn, dựa vào tường, nhìn về phía bên đó.
Hai người cúi đầu nhìn đồ vật trong túi, Mạn Thảo không hiểu rõ món đồ này đối với Sầm Tử Căng có quan trọng hay không, nếu như quan trọng, tại sao vừa rồi lại bảo Mạn Thảo ra ngoài lấy, nhưng nếu như không quan trọng, tại sao lại kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-me-nhao-nhao/3715954/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.