Mạn Thảo thực sự không thích cùng người khác chơi trò ái mụi trong tình yêu.
Lâm Nguyệt giáo huấn là đúng, cô không nên luôn đùa giỡn với người khác, tùy tiện giới thiệu một người là bạn gái, cô nghĩ rằng loại trò đùa này mọi người đều biết, đều sẽ không thành sự thật, cười cười liền cho qua, nhưng không ngờ cư nhiên bị Dư Hoa dùng lại.
Hơn nữa, hai từ "thường xuyên", thật sự đã oan ức cho Mạn Thảo.
Chỉ một lần, không có nhiều, Mạn Thảo có thể đảm bảo điều đó.
Sầm Tử Căng đã đi tới, không hiểu sao Mạn Thảo lại vô cớ hoảng sợ, như sợ Sầm Tử Căng hiểu lầm.
Đợi đến khi Sầm Tử Căng đến bên cạnh, Mạn Thảo giải thích: “Bạn cũ.”
Nói xong, Mạn Thảo bước sang một bên nhường chỗ cho họ.
Đồ vật trong tay Dư Hoa không thể đưa qua tới, cô ấy muốn đuổi theo Mạn Thảo, nhưng bị Sầm Tử Căng ngăn lại.
Sầm Tử Căng bước tới trước với đôi chân dài, chặn đường Dư Hoa, dùng giọng điệu của một bà chủ: "Đồ vật đâu?"
Dư Hoa lập tức dừng lại, từ trong túi lấy tài liệu ra tới, trân trọng nói: "Sầm tổng, ngài kiểm tra một chút."
Mạn Thảo đứng xa hơn, dựa vào tường, nhìn về phía bên đó.
Hai người cúi đầu nhìn đồ vật trong túi, Mạn Thảo không hiểu rõ món đồ này đối với Sầm Tử Căng có quan trọng hay không, nếu như quan trọng, tại sao vừa rồi lại bảo Mạn Thảo ra ngoài lấy, nhưng nếu như không quan trọng, tại sao lại kiểm tra lâu như vậy?
Một lúc sau, bên đó vang lên tiếng kéo khóa, sau đó Sầm Tử Căng nói: “Được rồi, cảm ơn, vất vả rồi.”
Dư Hoa lắc đầu: "Sẽ không."
Nói xong, hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đại khái là Dư Hoa cho rằng Sầm Tử Căng sẽ rời đi, còn Sầm Tử Căng lại muốn Dư Hoa rời đi.
Vài giây sau, Sầm Tử Căng là người đầu tiên lên tiếng, cô hỏi Dư Hoa: “Còn việc gì nữa sao?”
Dư Hoa nghiêng về phía Mạn Thảo cười nói: “ Sầm tổng, tôi đến nói vài câu với bạn tôi, tôi sẽ quay về."
Một nửa khi trong trường hợp này, nữ chủ liền sẽ biết điều mà rời đi, nhưng Sầm Tử Căng lại không, cô thậm chí còn hỏi Dư Hoa : "Cô muốn nói gì với cô ấy? Bây giờ là giờ làm việc."
Dư Hoa lập tức liền không cười nữa.
Mạn Thảo cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thở dài, đi tới gần một chút, nói với Dư Hoa: “Em trước về làm việc đi.”
Dư Hoa trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng vì Sầm Tử Căng còn có ở đây, không tiện thể hiện, chỉ có thể mỉm cười một cái: “Được rồi,” Dư Hoa đưa ra lời cầu xin cuối cùng: “Nhớ thêm bạn bè em nha chị.”
Mạn Thảo vẫn là nói: “Quay về đi”.
Dư Hoa gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay với Mạn Thảo rồi quay người rời đi.
Đợi người kia đi khuất, Sầm Tử Căng quay lại nhẹ lướt nhìn Mạn Thảo, bước vào mà không nói gì.
Mạn Thảo theo sau tiến vào bên trong, cuối cùng cũng bắt kịp, Sầm Tử Căng tiện tay, mang túi xách trên tay vứt cho Mạn Thảo.
Mạn Thảo giơ tay đỡ lấy, lớn giọng nói: “Chị.”
Sầm Tử Căng: “Làm cái gì?”
Mạn Thảo mỉm cười: “Không có gì.”
Sầm Tử Căng cần thay quần áo, chụp thêm vài bộ ảnh, sau khi cô vào phòng thay đồ, Mạn Thảo liền ở bên ngoài chờ.
Bởi vì lo lắng bên trong túi của Sầm Tử Căng có đồ vật quan trọng, Mạn Thảo không dám tùy tiện đặt nó ở trên ghế, chỉ có thể tự mình ôm lấy, cô hiện tại giống như là trợ lý của Sầm Tử Căng, điện thoại cùng túi Sầm Tử Căng đều ở trên người cô.
Nghĩ nghĩ, Sầm Tử Căng đột nhiên gõ cửa, hỏi: "Có ở đó không?"
Mạn Thảo tự động thay thế Sầm Tử Căng đang gọi cô: “Có ở đây.”
Sầm Tử Căng: "Tiến vào trong."
Mạn Thảo ồh một tiếng, nhét điện thoại vào túi, Sầm Tử Căng để lại một khe nhỏ cho cô, nên cô đẩy nhẹ nó ra, rồi nhanh chóng bước vào.
"Dây kéo." Sau khi vào, Sầm Tử Căng nói.
Mạn Thảo đột nhiên sững sờ trước khung cảnh trước mắt, sau đó cô mỉm cười chân thành khen ngợi: “Chị, vóc dáng chị thật đẹp.”
Sầm Tử Căng nhẹ nhàng ậm ừ.
Mạn Thảo tiến lại gần, chuẩn bị kéo khoá, lại phát hiện ra dây kéo dường như bị kẹt.
Mạn Thảo: “Chờ một chút, có chỉ bên trong dây kéo.”
Sầm Tử Căng: "Ồh."
Mạn Thảo cúi người cẩn thận nghiên cứu, lúc này Sầm Tử Căng hỏi: “Em cùng tiểu Dư có quan hệ gì?”
Mạn Thảo kéo sợi chỉ thừa: “Vừa rồi không phải đã nói sao, là bạn cũ?”
Sầm Tử Căng: “Cô ấy thích em.”
Với một tiếng “xẹt”, Mạn Thảo giật sợi chỉ ra.
Sầm Tử Căng: "Đúng không?"
Những gì Sầm Tử Căng nói là một câu khẳng định.
Sầm Tử Căng cũng ngầm thừa nhận sự thừa nhận của Mạn Thảo.
Sầm Tử Căng: “Không xử lý tốt, lần sau cô ấy vẫn sẽ đến tìm em.”
Mạn Thảo cười: “Chị rất có kinh nghiệm a.”
Sầm Tử Căng không để ý tới lời trêu chọc của Mạn Thảo, bình tĩnh hỏi: “Có thể xử lí tốt chứ?”
Mạn Thảo dùng lời nói thật lòng: “Chắc hẳn có thể”.
“Chắc hẳn?” Sầm Tử Căng: “Em dự định sẽ làm gì?”
Mạn Thảo: "Tôi cùng cô ấy không có bất kỳ phương thức liên lạc nào, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Sầm Tử Căng mỉm cười, đúng lúc đó Mạn Thảo kéo dây khoá lên, Sầm Tử Căng quay đầu nhìn Mạn Thảo: “Vì vậy em đã nói rõ ràng với cô ấy rồi.”
Mạn Thảo suy nghĩ một lúc: "Không."
Sầm Tử Căng dùng giọng điệu của nữ chủ nói: “Dứt khoát một chút, cùng cô ấy nói rõ ràng, thiếu thiếu quyết đoán, cô ấy cho rằng mình còn hi vọng.”
Mạn Thảo hơi hơi mở miệng, đóng miệng lại, hình ảnh Sầm Tử Căng khi đối mặt với Tinh Tinh đột nhiên hiện lên trong đầu, khung cảnh câu nói “ Tôi chán rồi.”
Mạn Thảo đột nhiên cười: “Tôi đây không phải, không có bị người khác thích qua, không biết phải xử lý thế nào.” Mạn Thảo nháy mắt với Sầm Tử Căng: “Đã biết rồi chị, cảm ơn chị.”
Sầm Tử Căng lại cười: “Em chưa từng bị người khác thích qua.”
Mạn Thảo gật đầu: “Đúng vậy chị, tôi không giống như chị, thật quyến rũ như vậy, được nhiều người yêu thích như vậy.”
Sầm Tử Căng cong môi khó tin.
Mạn Thảo đột nhiên đưa tay ra, đột nhiên tiến tới, giống như muốn ép Sầm Tử Căng vào góc.
Tuy nhiên, Sầm Tử Căng không hề sợ hãi mà nghiêng đầu nhìn Mạn Thảo.
Hai người chạm mắt nhau, không ai biết đối phương đang nghĩ gì.
Mạn Thảo tiến gần hơn.
"Ding."
Mạn Thảo mở cửa.
Mạn Thảo mỉm cười: “Ra ngoài thôi, nên làm việc rồi.”
Sầm Tử Căng mỉm cười, bước ra ngoài trước, Mạn Thảo theo sau cô ấy thở dài một hơi.
Đi được vài bước, Sầm Tử Căng phía trước đột nhiên dừng lại, Mạn Thảo cũng nhanh chóng dừng lại để tránh đụng phải cô ấy.
“Một lát nữa có rãnh không?” Sầm Tử Căng quay lại hỏi.
Mạn Thảo: “Làm sao vậy?”
Sầm Tử Căng: “Đưa tôi đến ga.”
Mạn Thảo suy nghĩ một chút: “ Vậy chờ tôi một lúc, nửa tiếng, có được không?”
Sầm Tử Căng: “Được.”
Nếu đã đưa Sầm Tử Căng đi, sau đó Mạn Thảo không đi cùng nữa, cô lên lầu gọi tiểu Việt đến, bảo cô xuống lầu nhìn xem, có việc gì cần lại tìm cô.
Sau khi Mạn Thảo làm xong một nữa tài liệu trên tay, Sầm Tử Căng từ tầng dưới đi lên, cô cùng Tiêu Việt bước vào văn phòng, cùng với họ là đi vào, còn có Ly Ly mang tài liệu đến.
Tiểu Việt rót một ly nước cho Sầm Tử Căng rồi rời đi. Sau khi Sầm Tử Căng ngồi xuống, Ly Ly hỏi: “Bạn gái?”
Quá khứ khi Mạn Thảo đưa người đến đây, hoặc là đến gặp Mạn Thảo, Mạn Thảo luôn thản nhiên giới thiệu đều là bạn gái của cô, Ly Ly gần như đã quen với điều đó.
Nhưng cô ấy cũng không quá tò mò, làm xong việc mình đang làm, trước khi rời đi, cô còn cố ý vỗ nhẹ vào vai Mạn Thảo, nhướng mày với Mạn Thảo.
Mạn Thảo rất bất lực.
Sau khi Ly Ly rời đi, Mạn Thảo quay lại nhìn Sầm Tử Căng, thấy cô đang ngồi yên tĩnh mà đọc sách.
Lớp trang điểm quá lố trên mặt Sầm Tử Căng vừa rồi đã được tẩy đi, hiện tại trên mặt chỉ còn một chút phấn, trông có vẻ dễ thương hơn một chút.
"Tôi sắp xong rồi." Mạn Thảo nói với phía bên kia.
Sầm Tử Căng hơi ngẩng đầu lên: “Không sao đâu.”
Bởi vì có người đang chờ, Mạn Thảo vô thức làm nhanh hơn rất nhiều, ước chừng hơn nửa giờ, kết quả chỉ trong mười phút đã kết thúc rồi, cô lấy đồ vật ra, lấy chìa khóa trong ngăn kéo đứng dậy, đối bên phía sofa nói: "Đi thôi."
Sầm Tử Căng bình tĩnh đóng cuốn sách lại, đặt nó vào chỗ cũ.
Hai người cùng nhau đi về phía cửa, khi đến bên cạnh Mạn Thảo, Sầm Tử Căng mỉm cười với Mạn Thảo.
Không biết tại sao lại bị mê hoặc rồi, có lẽ lúc này Sầm Tử Căng cư xử quá tốt, nụ cười cũng quá ngọt ngào, đầu óc Mạn Thảo giật giật, đưa tay ra.
Sầm Tử Căng nhìn xuống, rất tự nhiên khoát tay vào.
Trong lòng Mạn Thảo có chút khó hiểu, cô bắt đầu nghĩ lại, sao vừa rồi lại đồng ý với Sầm Tử Căng?
Sầm Tử Căng muốn cô đưa đi, cô liền đưa đi.
Dựa vào cái gì?
Rồi cô lại nghĩ, bàn tay này sao lại nắm rồi?
Ai là người đã thực hiện đầu tiên?
Ồh, là chính bản thân cô ấy.
Ok.
Đi tới cửa, Mạn Thảo không khỏi giúp Sầm Tử Căng mở cửa, để Sầm Tử Căng đi ra ngoài trước, cô mới đi theo sau.
Sau đó cô thở dài, đưa thì đưa thôi.
Hai người chỉ nắm tay đi xuống lầu, Sầm Tử Căng không nói gì, cô cũng không nói gì.
Bãi đậu xe của tòa nhà này ở bên ngoài, sau khi ra ngoài, Mạn Thảo cùng Sầm Tử Căng đi thẳng tới, nhưng cô không ngờ rằng có một người đang ngồi xổm bên cạnh xe cô.
Mạn Thảo quay lại nhìn Sầm Tử Căng, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Sầm Tử Căng là đã đoán được.
Hai người đồng thời buông tay ra, Sầm Tử Căng mặt không thay đổi hỏi: “Có thể xử lý được không?”
Mạn Thảo gật đầu: “Có thể.”
Sầm Tử Căng: "Đi thôi."
Mạn Thảo gãi đầu đi tới đó, lúc gần đến nơi, cô quay đầu nhìn Sầm Tử Căng thì thấy Sầm Tử Căng đang đứng bất động, vẫn không có biểu cảm gì.
"Chị tiểu Thảo!"
Dư Hoa đang ngồi xổm nhìn thấy cô, nhanh chóng đứng dậy.
Mạn Thảo hỏi: “Sao thế?”
Vừa rồi Dư Hoa cầm túi lên nói: “Tểu thỏ con mà chị yêu thích em đã mua được rồi”
Mạn Thảo bối rối: “Tôi thích tiểu thỏ con nào?”
Dư Hoa lấy tiểu thỏ con ra khỏi túi, nói: “Cái này.”
Mạn Thảo thở dài, cười nói: "Cũng không yêu thích lắm, em mang nó quay về đi, không cần nữa, cảm ơn."
Dư Hoa rất ủy khuất nói: "Vậy chị hãy kết bạn lại với em." Dường như cố rỏ ra nũng nịu, Mạn Thảo liền sẽ tha thứ cho cô, những lời nói tiếp theo của Dư Hoa, càng ngày càng mềm mại."Có được hay không a?"
Mạn Thảo đau đầu.
Dư Hoa: “Chị, tiểu thỏ con có thể không cần, nhưng em chị không thể không cần, mấy ngày nay em đã nghĩ thông suốt rồi, trước đây em đã sai rồi, em vẫn muốn làm bạn với chị, được hay không, có được hay không a."
Đây đã là không phải vấn đề có thể làm bạn hay không, mà là vấn đề Mạn Thảo chán ghét cô phiền phức.
Mạn Thảo cúi đầu liếc nhìn tiểu thỏ con trong tay Dư Hoa, khi cô đang định nói gì đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]