Chương trước
Chương sau
Sau khi đặt lại mặt khẩu, cả hai cùng nhau đi thang máy xuống tầng dưới.

Dường như trong tâm đều mang ý nghĩ xấu xa, đúng lúc thang máy lại rộng lớn, nên mọi người đứng một góc, như không quen biết nhau.

Sầm Tử Căng vẫn giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng, hai tay đút túi quần, phần lớn tóc xoăn để sau lưng, phần còn lại để trên ngực. Cô nhìn lên những con số trên thang máy, trông cực kỳ ngầu.

"Ding".

Thang máy đột nhiên dừng ở tầng 6, cửa mở ra, một người bước vào.

Người đến là một cô gái, khi cô bước vào thang máy, đầu tiên cô ấy tò mò nhìn Mạn Thảo, sau lại tò mò nhìn Sầm Tử Căng, cuối cùng đứng giữa hai người, lấy điện thoại di động ra.

Có lẽ do bị Sầm Tử Căng ảnh hưởng, Mạn Thảo lần này không khỏi đút tay vào túi quần sau khi cửa thang máy đóng lại.

Cô chán nản nhìn xuống cúc áo, chợt nghe Sầm Tử Căng hỏi: “Buổi chiều em đi đâu?”

Cô gái ở giữa đột nhiên ngẩng đầu lên.

Mạn Thảo: “Uống trà cùng với bạn bè.”

Cô gái ở giữa lại cúi đầu xuống.

Sầm Tử Căng ậm ừ, liền lại không nói chuyện.

Khi hai người ở trong cùng một không gian, bầu không khí dễ dàng trở nên vi diệu. Mức độ vi diệu của bầu không khí này tỉ lệ nghịch với khoảng cách của không gian, không gian càng nhỏ, càng vi diệu.

Trong thang máy lúc này rõ ràng có một người đứng ở giữa, nhưng khí tức không rõ do hai người tỏa ra lại mạnh mẽ, lướt qua người này, lôi kéo lẫn nhau.

"Ding".

Thang máy cuối cùng cũng đến tầng một. Trước khi cửa thang máy kịp mở ra, cô gái ở giữa đã chuẩn bị túi xách, gấp đến không chờ nổi mà đi ra ngoài.

Mạn Thảo cũng muốn đi ra ngoài, nhưng chưa kịp tới cửa, Sầm Tử Căng đã nắm lấy cổ tay cô.

Sầm Tử Căng: "Dưới tầng trệt."

Mạn Thảo: "Ồ."

Sầm Tử Căng nhanh chóng buông tay ra, Mạn Thảo nhìn xuống cổ tay mình rồi quay về chỗ vừa đứng.

Bọn họ rất nhanh đã tới tầng trệt, khi cửa đã hoàn toàn mở ra, Sầm Tử Căng quay đầu nhìn Mạn Thảo nói: "Đi thôi, tiểu 0."

Mạn Thảo cau mày, mỉm cười: “Cái gì?”

Sầm Tử Căng mỉm cười đi ra ngoài trước, Mạn Thảo nhanh chóng đi theo, hét lên với cô: “Sầm Tử Căng.”

Sầm Tử Căng bước chân chậm lại, cười hỏi: “Không gọi tôi là chị nữa à?”

Mạn Thảo nắm cánh tay Sầm Tử Căng rất tự nhiên, nháy mắt với Sầm Tử Căng: “Chị.”

Sầm Tử Căng quay lại nhìn cô: "Làm sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn còn nói là chỉ là 0 của tôi thôi sao, nói không giữ lời à?"

Mạn Thảo: "..."

Mạn Thảo nói: “Tiểu 0 thật khó nghe a”.

Sầm Tử Căng: “Vậy sẽ chọn cho em một cái tên dễ nghe hơn.”

Mạn Thảo: "Cái gì?"

Sầm Tử Căng: “00.”

Mạn Thảo: "..."

“Được rồi.” Sầm Tử Căng vỗ nhẹ tay Mạn Thảo, chỉ vào chiếc xe sáng rực trước mặt: “Lên xe đi.”

Mạn Thảo vốn tưởng rằng bộ phim sitcom sẽ kết thúc ở đây, nhưng điều cô không ngờ là khi lên xe, Sầm Tử Căng lại bấm vào tin nhắn WeChat trước mặt cô, nói: "Tôi sẽ sửa tên ghi chú của em lại."

Sầm Tử Căng vẻ mặt như biểu cảm như muốn nói, ‘ tôi sẽ lập tức đổi tên em thành 00’ khiến cho Mạn Thảo dở khóc dở cười.

Nhưng Mạn Thảo không nói có thể, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Sầm Tử Căng.

"Hở?" Sầm Tử Căng hỏi lại.

Mạn Thảo trả lời chính là nhảy dựng lên, cô cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Sầm Tử Căng, sau đó nhanh chóng đưa tay với lấy.

Vừa định đi tới thì đã thấy Sầm Tử Căng đang lùi lại né tránh.

Mạn Thảo tiếp tục đuổi theo, Sầm Tử Căng lại trốn, Mạn Thảo lại đuổi theo, cho đến khi.

Mạn Thảo ấn Sầm Tử Căng xuống ghế.

Đột nhiên đều bị đàn áp, Mạn Thảo thập phần thô lỗ, cô trói cả hai tay của Sầm Tử Căng, giữ chúng trên đầu, di chuyển hai chân của mình, nắm chặt Sầm Tử Căng để ngăn Sầm Tử Căng di chuyển.

Sầm Tử Căng trượt xuống ghế, di chuyển hai lần, căn bản không thể cử động, náo tới náo lui, còn làm cho phần tóc rủ về phía trước, che đi khuôn mặt.

Phần tóc mái xoăn khiến khuôn mặt của Sầm Tử Căng trông nhỏ hơn.

Sầm Tử Căng há hốc mồm: "Em như thế nào lại mạnh đến vậy?"

Mạn Thảo cười nhìn Sầm Tử Căng: “Bây giờ biết lại là 1 rồi chứ?”

Sầm Tử Căng: "Ấu trĩ!  Thả tôi ra."

Mạn Thảo nghiêng đầu: “Không buông.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn điện thoại di động trong tay Sầm Tử Căng, nghiêng người, dùng răng cắn dứt dây xích điện thoại di động, siết chặt cổ tay Sầm Tử Căng.

"Aaaa....."

Sầm Tử Căng cảm thấy đau, buông lỏng ngón tay một chút, Mạn Thảo thành công giật lấy điện thoại, sau đó cô khoe thành quả của mình với Sầm Tử Căng.

“Sau đó thì sao?” Sầm Tử Căng cười cười, ngẩng đầu nhìn Mạn Thảo, rõ ràng là kẻ yếu đuối, nhưng lại giống như kẻ thắng cuộc, hơi nhướng mày: “Lấy được điện thoại của tôi thì có thể làm được gì?”

Mạn Thảo ngậm điện thoại trong miệng, đặt nó vào trong rãnh, vẫn kiềm chế Sầm Tử Căng: “Không làm gì.”

Sầm Tử Căng nhìn Mạn Thảo: “Thả tôi ra.”

Mạn Thảo: "Không buông."

Sầm Tử Căng. "..."

Mạn Thảo không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ muốn nhìn thấy Sầm Tử Căng tức giận, cô chưa từng thấy ngự tỷ xinh đẹp tức giận, chỉ nghĩ đến thôi cũng có chút hưng phấn.

Nghĩ nghĩ cô cúi người xuống một chút, vốn là muốn nói vào lỗ tai Sầm Tử Căng một chút lời trêu chọc, nhưng vừa đến gần như vậy, bầu không khí liền đột nhiên thay đổi.

Hương thơm thoang thoảng của Sầm Tử Căng lại toả ra, Mạn Thảo nuốt khan, không khỏi cụp mắt nhìn vào đôi môi của Sầm Tử Căng.

Sầm Tử Căng vừa mới trang điểm, Mạn Thảo bỗng nhiên nhớ tới đêm đó.

Sầm Tử Căng dùng môi này hôn từ môi đến xương quai xanh của cô.

Mạn Thảo chớp mắt, vào lúc này nuốt một ngụm nước bọt, Sầm Tử Căng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy môi sắp chạm vào nhau, Mạn Thảo vội vàng ngẩng đầu, cũng thoát khỏi sự mất hồn vừa rồi, siết chặt bàn tay gần như đã buông ra của mình.

Bình tĩnh một chút, vừa rồi cô muốn làm cái gì a?

A, đúng rồi, trêu chọc Sầm Tử Căng tức giận.

Bất quá không cần trêu chọc nữa, bởi vì bộ dáng Sầm Tử Căng hiện tại đã tức giận rồi.

“Thả tôi ra.” Sầm Tử Căng rất lạnh lùng nhìn Mạn Thảo, lông mày nhíu lại, giọng nói trầm xuống: “Tay rất đau.”

Mạn Thảo sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cổ tay Sầm Tử Căng đang bị cô nắm, thả lỏng ra một chút, hỏi: "Đau lắm sao?"

Nhưng Mạn Thảo không ngờ rằng khi cô buông tay ra, Sầm Tử Căng lập tức ngồi dậy, bắt chước hành vi trước đó của cô, nắm lấy tay cô.

Một trận cành cạch, sau đó...

Sầm Tử Căng hít sâu một hơi: “…”

Khóe miệng Mạn Thảo là nụ cười của người chiến thắng: “Chị đấu không lại Tử Căng của tôi.”

Sầm Tử Căng nhìn bàn tay lại bị nắm lấy, nhắm mắt lại, tức giận không biết trút giận vào đâu.

Sầm Tử Căng mở mắt nhìn Mạn Thảo: “Tôi không đổi tên ghi chú của bạn nữa , được rồi chứ?”

Mạn Thảo suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không đủ."

Sầm Tử Căng: “Còn muốn như thế nào nữa?”

Mạn Thảo cười một trận, trong lòng sinh ra cảm giác thú vị, nhìn vào mắt Sầm Tử Căng: “Làm nũng với tôi.”

Sầm Tử Căng lộ ra vẻ khó hiểu: “Cái gì?”

Mạn Thảo tiếp tục nói: "Như vậy đi, chị nói tiểu Thảo tỷ tỷ tha cho em có được không, tôi sẽ thả chị ra."

Sầm Tử Căng: "Từ chối."

“A~” Mạn Thảo rất hứng thú nói: “Vậy chúng ta cứ như vậy đóng băng đi.”

Sầm Tử Căng liếc nhìn Mạn Thảo, một lúc sau mới cứng ngắc nói: “Tiểu Thảo tỷ tỷ, hãy tha cho em, được rồi chứ?"

Mạn Thảo nghiêng đầu: "Chị nghĩ thế nào?"

Sầm Tử Căng nhìn chằm chằm vào Mạn Thảo.

Mạn Thảo: "Nhanh lên."

Sầm Tử Căng từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi từ từ thở ra.

Khi  nhắm mắt lại và mở lại, trạng thái của  hoàn toàn khác.

"Tiểu Thảo tỷ tỷ tha cho em, được hay không?"

Giọng điệu cố ý nâng cao, đủ ngọt ngào, đủ mềm mại, đủ ủy khuất, đôi mắt to, lông mày nhíu lại, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, đây chẳng phải là em gái Tử Căng mà cô hôn say đắm dưới ánh trăng năm đó sao?

Quá điềm đạm đáng yêu.

Mạn Thảo lập tức buông tay ra, ngồi lại, vỗ nhẹ đầu Sầm Tử Căng. “Sau này không được phép không ngoan.”

Sầm Tử Căng nghiến răng nghiến lợi: “Thắt dây an toàn.”

Sau khi loay hoay mấy phút, cuối cùng chúng tôi cũng lên đường, có vẻ như vì chuyện vừa xảy ra nên Sầm Tử Căng trên đường đã bật nhạc rất to.

Mạn Thảo càng nghĩ càng buồn cười, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng không khỏi tiếc nuối nói: “Vừa rồi đáng lẽ phải ghi âm lại.”

Sầm Tử Căng không nói gì.

Mạn Thảo nghiêng ngửa cười. “Tức giận à?”

Sầm Tử Căng lạnh lùng nói: “Đang tức giận.”

Mạn Thảo: "Ha ha ha ha ha."

Mạn Thảo: “Phải làm sao đây? Chị sẽ không ghét tôi đấy chứ?”

Sầm Tử Căng: “Tất nhiên, tôi không thích em nữa.”

Mạn Thảo: "Đừng a chị, chị, chị, chị, Sầm Tử Căng là một người xinh đẹp với trái tim nhân hậu,  Sầm Tử Căng là người hào phóng nhất trong vũ trụ."

Sầm Tử Căng khẽ cười, nhưng nhanh chóng mím môi lại.

Mạn Thảo: “Em thấy chị cười mà, chị.”

Sầm Tử Căng: “Không cười.”

Mạn Thảo: “Chính là cười rồi.”

Sầm Tử Căng không bắt theo nhịp: “Đúng, tôi cười, thế nào?”

Mạn Thảo lên tiếng nịnh nọt: “Vậy chị đã thích em chưa?”

Sầm Tử Căng phát huy kỷ năng nói dễ hiểu, hỏi Mạn Thảo: “Em muốn khiến tôi thích em sao?”

Mạn Thảo a một tiếng, cũng phát huy kỹ năng không trả lời.

Cuộc trò chuyện kết thúc đột ngột, không ai hỏi thêm câu nào nữa. Suốt chặng đường còn lại, trong xe chỉ có có tiếng nhạc phát ầm ĩ.

Khi đến địa điểm tổ chức sự kiện, họ gặp hai người lớn đã ngầm hiểu nhau,  cho nên cư xử tốt hơn.

Trời đã khuya nên bốn người trực tiếp ăn ở một nhà hàng bên ngoài, buổi chiều Mạn Thảo đã ăn mấy miếng bánh nên chỉ ăn vài miếng là đã no.

Thời gian còn lại cô chỉ làm hai việc, nghe mẹ cô cùng tiểu dì Sầm Tử Căng trò chuyện, đồng thời giúp Sầm Tử Căng bóc tôm, lấy súp.

Sầm Tử Căng tối nay khẩu vị thật tốt, cô bóc bao nhiêu Sầm Tử Căng sẽ ăn bấy nhiêu.

Cô cùng Sầm Tử Căng đang ngồi cạnh nhau, mẹ cùng tiểu dì ở đối diện, đợi Mạn Thảo bóc xong, Sầm Tử Căng đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô.

Mạn Thảo quay đầu nhìn Sầm Tử Căng, nghe thấy cô ấy thì thầm: “Ăn không nổi nữa rồi.”

Mạn Thảo a một tiếng, đang định đưa con tôm vào miệng cuả mình, Sầm Tử Căng hướng tới cuối đầu, cắn con tôm ở trên tay.

Sầm Tử Căng: "Con cuối cùng."

Mạn Thảo vô cớ cảm thấy chột dạ, lập tức quay đầu nhìn về phía hai người lớn đối diện, may mà hai người lớn đang cười nói chuyện với nhau, cũng không để ý.

Sầm Tử Căng thực sự biết cách tìm kiếm cơ hội.

Sầm Tử Căng cũng đã no, Mạn Thảo giúp cô ấy lấy giấy, nhìn thấy cô ấy lau tay sau đó, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, đặt ở trên bàn giữa hai người.

Một giây Mạn Thảo còn bối rối, giây tiếp theo cô đã biết Sầm Tử Căng muốn làm gì.

Sầm Tử Căng đã đổi ghi chú của Mạn Thảo thành "0,0" trước mắt Mạn Thảo.

Thật là chu đáo, có một dấu chấm ở giữa trông giống như một biểu cảm.

Mạn Thảo: "..."

Mạn Thảo cười nhẹ, lấy điện thoại di động ra, đứng cạnh Sầm Tử Căng, bấm vào ghi chú của Sầm Tử Căng và đổi thành.

"Quỷ trẻ con".

Sầm Tử Căng lại thay đổi.

"Thảo trẻ con".

Mạn Thảo cũng theo sau.

"Gà yếu tỷ tỷ".

“Sầm Tử Căng lại tiếp tục.

"Muội muội ngốc ngếch"

Mạn Thảo không cùng Sầm Tử Căng chơi đùa nữa, cô nghiêm túc đổi ghi chú tên của Sầm Tử Căng, sau đó lấy lại điện thoại.

Nhưng Sầm Tử Căng lại không có đổi ‘muội muội ngốc nghếch’ kia lại, chỉ cất điện thoại đi.

Sầm Tử Căng có ấu trĩ hay không ấu trĩ a.

Mạn Thảo cũng thật là ấu trĩ.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người cuối cùng cũng giải tán. Sầm Tử Căng là người tốt, đưa Mạn Thảo cùng mẹ cô về nhà. Mạn Thảo ngọt ngào chào tạm biệt tiểu dì, sau đó tạm biệt Sầm Tử Căng, nhìn xe rời đi, sau đó cùng mẹ lên lầu.

"Hôm nay con ở cùng chị gái Sầm Tử Căng thế nào?" Mẹ cô hỏi cô trên đường đi.

Khi mẹ cô hỏi, trong đầu Mạn Thảo chợt hiện lên hình ảnh Sầm Tử Căng đang làm nũng với cô, cảnh hai người sau đó đổi giọng.

Mạn Thảo không khỏi bật cười: “Không tệ.”

Người mẹ rất hài lòng: “Không tệ liền tốt,  Tử Căng đứa bé này cũng rất đáng thương, mama nghe tiểu dì của con nói, bình thường cũng không có nhiều bạn bè, trước kia ở trường chỉ biết học, bây giờ ra xã hội chỉ biết làm việc.”

Mạn Thảo: "..."

Nghiêm túc đấy sao? Đây có phải là cách Sầm Tử Căng cư xử ở nhà?

Mạn Thảo: "Phải không, haha."

Tiểu dì, dì hiểu nhầm cháu gái của dì rồi, bạn gái cũ của cháu gái dì tính trên đầu ngón tay cũng không thể tính hết được.

Mẹ: "Dù sao thì công ty con cũng gần, bình thường nên đi đến thăm, mama nghĩ con bé cũng rất thích ở cùng với con."

Mạn Thảo: "Mama làm sao nhìn ra được?"

Mẹ cười: “Trong lúc ăn không phải bọn con đang thì thầm sao?”

Mạn Thảo dừng lại một lúc, mới nói: "Đã rõ a."

Mạn Thảo nói như vậy, nhưng trong lòng thực sự không muốn cùng Sầm Tử Căng tiếp xúc nữa.

Cô nhận ra ma lực của Sầm Tử Căng, quả thực có thể khiến người ta vô tình tiếp cận cô ấy, mấy ngày nay Mạn Thảo đã nhiều lần không kìm lại được, thật kích động.

Hơn nữa, Sầm Tử Căng còn tán tỉnh cô, Chưa kể những việc khác, thay đổi mật khẩu, gợi cảm quả là quá đáng.

Cứ như vậy tiếp tục sẽ yêu cô ấy thật sự không thể được..

Không thể gây vào được, cần phải né tránh.

Làm phiền rồi.

Mẹ ở đây vừa hỏi xong Mạn Thảo, ở bên kia , tiểu dì cũng hỏi Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo thân thiết như thế nào.

"Không tệ." Sầm Tử Căng cũng nói như vậy.

Tiểu dì gật đầu: “Vậy thì tốt, tiểu di cùng dì của con quan hệ rất tốt, cũng hy vọng bọn con cũng có thể có quan hệ tốt, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đi ăn ngoài và nhiều hơn nữa, nếu bọn con có thể trò chuyện, sẽ không có gì khó xử hay không sẵn lòng."

Sầm Tử Căng: "Òhh"

“Phải rồi,” Tiểu dì hỏi: “Nếu con thấy thuận tiện, buổi trưa hãy để Tiểu Thảo qua ăn trưa, dì con chắc chắn sẽ lo lắng cho con bé nếu ở một mình ở ngoài sẽ không ăn ngon, đồ ăn ở nhà nấu sẽ so với ở đồ ăn bên ngoài tốt hơn.”

"Được."

Sầm Tử Căng khẽ mỉm cười.

Cô ấy sẽ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.