Chương trước
Chương sau
Hôm nay Mạn Thảo không có lái xe, cô ra ngoài gửi tin nhắn cho Lâm Nguyệt, nhờ Lâm Nguyệt trên đường đón cô.

Lâm Nguyệt nữ nhân này, hiện tại một chút cũng không thể nhìn ra là vừa mới thất tình, Mạn Thảo vừa lên xe, liền đã nhìn thấy cô ấy với vẻ ngoài hoa hòe lộng lẫy, còn dùng tay hoa hoa một chút Mạn Thảo trước mặt, hỏi : "Tớ hôm nay đẹp không.?"

Mạn Thảo gật đầu, trêu chọc cằm Lâm Nguyệt: "Muội muội, em ngày nào cũng xinh đẹp?"

Muội muội giống như mèo con vui vẻ mà híp mắt, vui vẻ mà dẫm hạ chân ga: "Cậu làm sao lại ra ngoài rồi? Không cùng Tử Căng tỷ tỷ lâu thêm một chút a."

Mạn Thảo cười: "Tử Căng tỷ tỷ?"

Lâm Nguyệt cười: "Đúng a, Tử Căng tỷ tỷ."

"Tử Căng tỷ tỷ của cậu ngủ rồi sao," Mạn Thảo nói đến đây tặc lưỡi: "Sầm Tử Căng cô ấy thật sự tuyệt, gương mặt đẹp, dáng người đẹp, ăn cơm xong bọn tớ xem phim một lát cô ấy liền nói buồn ngủ, sau đó cô ấy tự mình đi lấy chăn ngủ trên ghế tựa."

"Cái kia ánh sáng có bao nhiêu đẹp, tớ quả thật không có cách nào hình dung."

"Thảm màu trắng, ghế dài màu trắng, chăn màu trắng, chỉ có Sầm Tử Căng là màu đen, khuôn mặt trắng hồng hồng hào của cô ấy, thật tuyệt."

"Đúng, cô ấy đang mặc một chiếc váy hai dây màu đen."

"Cô ấy liền là mặc như vậy nấu cơm cho tớ."

"Tớ thật sự muốn chụp lại khoảng khắc đó của cô ấy nhưng nghĩ đến việc ngày hôm qua chụp lén thiếu chút nữa bị phát hiện, liền không dám"

"Trách không được các tiểu muội muội đều yêu thích tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự thơm ngon."

Mạn Thảo nói xong câu này, quay đầu liền nhìn thấy Lâm Nguyệt mỉm cười nhưng không nói lời nào.

Mạn Thảo: "Làm gì vậy?"

Lâm Nguyệt cau mày mỉm cười: "Cậu không phải đấy chứ?"

Mạn Thảo lắc đầu: "Đừng hiểu lầm, tớ không phải."

Lâm Nguyệt mỉm cười, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu là Sầm Tử Căng lại biến thành tiểu muội ngọt ngào, cậu sẽ yêu thích cô ấy chứ?"

Mạn Thảo há miệng lại ngậm miệng, ngậm miệng lại mở miệng, tựa hồ hồi tưởng lại một chút trước kia cái tiểu muội ngọt ngào Tử Căng, sau đó lại nghĩ lại Sầm Tử Căng hiện tại.

Cô thành thật trả lời Lâm Nguyệt: "khó nói."

Lâm Nguyệt: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Xác thật, Mạn Thảo không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, Sầm Tử Căng mê hoặc cô.

Chẳng bao lâu, Lâm Nguyệt lái xe đến tiệm trà chiều, đại khái là mọi người đều quá nhàm chán, hai người tiến vào sau đó phát hiện, người điều đã đến đông đủ rồi.

Bốn người cũng nhìn thấy hai người ở cửa, liền hưng phấn giơ tay lên làm không tiếng động mà tiếp đón.

"Đúng lúc đang nói đến tỷ a, Mạn Thảo," Trần Di kéo một chiếc ghế bên cạnh cô: "Lại đây ngồi đi, Lâm Nguyệt ngồi đối diện."

Hai người ngồi xuống trên chiếc ghế đã được sắp xếp sẵn, Lâm Nguyệt hỏi: "Nói đến Mạn Thảo cái gì a?"

"Hôm qua Tử Du đăng ảnh chụp với Mạn Thảo, em mới biết được hai người quen biết nhau." Trần Di nói.

Lâm Nguyệt nhìn Mạn Thảo: "Tử Du là ai?"

Mạn Thảo cười: "Là tiểu muội muội đêm hôm qua."

Lâm Nguyệt lắc đầu nói đùa: "Trong giới có tiểu muội muội nào mà cậu không quen biết không?"

Mạn Thảo nghiêm túc trả lời: "Vẫn có a."

Trên thực tế, khi hội chị em khi hẹn nhau uống trà nói chuyện phiếm, mặc kệ ngay từ đâu nói cái gì, thì cuối cùng cũng chỉ là nói đến những chuyện bát quái.

Sáu người đều làm việc trong các lĩnh vực khác nhau, những người họ gặp đều khác nhau, vì vậy bằng cách tóm tắt những gì họ đã nghe và nhìn thấy, sau đó mở rộng ra một chút, một chuỗi chủ đề ổn định sẽ xuất hiện.

Chuyện này chuyện nọ, Huyên Tinh đang nghịch điện thoại, đột nhiên nói: "Ồh, Sầm Tử Căng lại độc thân rồi."

Mạn Thảo đang uống cà phê, Lâm Nguyệt đang ăn bánh đều ngẩng đầu lên đồng tình, nhìn nhau khi nghe thấy điều này.

Lâm Nguyệt hỏi: "Em cũng biết Sầm Tử Căng a?"

Huyên Tinh lắc đầu: "Cũng không biết rõ lắm, nhưng đã gặp mặt một lần."Huyền Tinh lời nói, đối Mạn Thảo nhướn nhướn mày: "Việc mà cô ấy cùng Tinh Tinh bên nhau em đã nói với tỷ, tỷ còn nhớ chứ?

Mạn Thảo nhướng mày: "Còn có chuyện này?"

Huyên Tinh: "...Có."

"Em gặp Sầm Tử Căng lần đầu cũng chính là ngày mà Tinh Tinh cùng Sầm Tử Căng lần đầu tiên biết nhau a. Sầm Tử Căng là nữ nhân này quá tuyệt vời, cô ấy thực sự không làm gì cả, chỉ ngồi phía trước quầy bar uống rượu, người đến bắt chuyện cũng không nhiều, Tinh Tinh cũng đến bắt chuyện, sau đó, hình như chỉ một tuần sau, em nghe người khác nói Tinh Tinh cùng Sầm Tử Căng đã ở bên nhau rồi" Huyên Tinh nói đến đây cười một chút."Không quan trọng, tóm lại đã chia tay, em lúc đó biết được bọn họ bên nhau cũng rất ngạc nhiên a."

Mạn Thảo hỏi: "Làm sao lại ngạc nhiên?"

Huyên Tinh cau mày suy nghĩ một lát: "Không thích hợp, bọn họ tựa hồ không hợp chút nào, Tinh Tinh tựa hồ cũng có thể hold* không được Sầm Tử Căng."

*Hold: nắm giữ, giữ chặt, bám lấy.

Mạn Thảo lên tiếng, đột nhiên hỏi: "Em cảm thấy tỷ cùng Sầm Tử Căng có hợp nhau không?"

"Phốc!" Cà phê trong miệng Lâm Nguyệt đột nhiên phun ra.

"Khụ khụ khụ khụ." Lâm Nguyệt vội vàng lấy tờ giấy ra, lau vết bẩn trên bàn, hỏi Mạn Thảo: "Cậu hỏi cái gì a?"

Mạn Thảo cười cười: "Không có gì."

"Mọi người vừa nói cái gì? Nghe không rõ." Huyên Tinh nhìn hai người nghi hoặc hỏi.

Mạn Thảo lặp lại: "Em cảm thấy tỷ cùng Sầm Tử Căng có hợp nhau không?"

Một bên những chị em đang bát quái nghe thấy được, cũng không ngồi yên sôi nổi dò hỏi.

"Tỷ biết Sầm Tử Căng sao?"

"Tỷ thích Sầm Tử Căng a?"

"Nghiêm túc chứ?"

"Tỷ thích Sầm Tử Căng ở điểm nào?"

Mạn Thảo: "Làm gì a? Tỷ chỉ mới hỏi, tỷ không có nói là thích cô ấy."

Người ngoài cuộc phi thường nghiêm túc mà suy nghĩ một chút.

Tiểu Niệm: "Em không có biện pháp nghĩ đến việc tỷ yêu đương."

Huyên Tinh: "Tỷ là đang ghiêm túc sao?"

Phương Phương cười: "Nếu như tỷ thoát ế, chẳng phải những tiểu muội muội của tỷ đều sẽ tập thể thất tình sao? Thật đáng thương a......"

Lâm Nguyệt: "Hiện trường Thành Phố A sẽ xảy ra một sự cố quy mô lớn."

Trần Di: "Hơn nữa, tỷ thật sự cùng Sầm Tử Căng bên nhau, kết hợp thất tình nhân đôi."

Tiểu Niệm: "Bất quá lại nói, hải vương cùng tra nữ, cũng có vẻ có chút thú vị ."

Mạn Thảo xua tay: "Được rồi, được rồi, được rồi, tỷ liền chỉ mới nói như vậy, mặc khác, tỷ thoát ế, các người lại cảm thấy những tiểu muội muội đó đáng thương, thời điểm những tiểu muội đó thoát ế, các người sao lại không thấy tỷ đáng thương đây a?"

Tập thể: "Cút đi....."

Đại khái vấn đề của Mạn Thảo đã khiến mọi người phẫn nộ, thời gian kế tiếp, năm nữ nhân một người biên một người diễn, tất cả đều chĩa súng vào Mạn Thảo, bắt đầu chỉ trích hành vi vô trách nhiệm của Mạn Thảo trong vài năm qua.

Làm sao lại đối với mỗi tiểu tiểu muội muội đều thân mật.

Làm sao lại hẹn một tiểu muội muội đi mua sắm, buổi tối xoay người lại hẹn một tiểu muội muội khác đi xem phim.

Làm sao mỗi tiểu muội muội tỷ đều yêu thích, 'con m* nó' ngày mưa hay ngày xuân tỷ đều rất tuyệt.

......

Mạn Thảo lúc đầu còn có thể tranh luận, nhưng càng tranh luận, mọi người lại càng bàn tán nhiều, cuối cùng cô phải bịt tai lại.

Khi mọi người cuối cùng cũng im lặng, Mạn Thảo mới thái độ thành khẩn mà nói: "Sai rồi, sai rồi thật sự sai rồi".

Lâm Nguyệt giúp Mạn Thảo bổ sung: "Tỷ sai rồi, lần sau vẫn sẽ lại làm. "

Trần Di cươi thanh một tiếng, lại thở dài: "Nhưng Mạn Thảo là một Hải Vương thật đặt biệt mà em từng thấy, Hải đến thanh thanh bạch bạch, không một ai oán hận, ayzoo, Trần Di nhướng mày nhìn Mạn Thảo: " Điểm này tỷ cùng Sầm Tử Căng rất xứng đôi."

Mạn Thảo: "Là em đang mắng tỷ hay là khen tỷ a?"

Trần Di: "Xem như là em đang khen tỷ đi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Mạn Thảo trên bàn đột nhiên sáng lên. Bởi vì lúc này chủ đề vừa dừng lại, mọi người trong bàn đều hướng sự chú ý về phía điện thoại di động của Mạn Thảo.

Mạn Thảo không có bất kì mật khẩu hay màn hình chống nhìn trộm, vì vậy hiện lên Sầm Tử Căng cùng thêm một đoạn tin nhắn, "Khi nào trở về?", liền như vậy thu hút tầm mắt của mọi người.

Phi thường chậm rãi, mọi người đều ngước nhìn Mạn Thảo.

Ngoại trừ Lâm Nguyệt, bốn khuôn mặt còn lại đều lộ ra"Không phải chứ" ánh mắt.

Mạn Thảo đem điện thoai cầm lên: "Đừng hiểu lầm, mẹ tỷ cùng với tiểu dì cô ấy là bạn bè, cả hai lát nữa sẽ cùng đi đón hai vị tiền bối a."

Mặc dù vậy, mọi người vẫn không thể tin được nói: "A~ah?"

Mạn Thảo dang tay: "Dù sao hai chúng ta cũng không có gì, tỷ chỉ tùy tiện hỏi thôi, đừng xem đó là sự thật." Cô cầm lấy chiếc túi xách lên: "Đã đến giờ rồi, tỷ phải đi đây, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ."

Lâm Nguyệt cười cười: "Lại còn nói không có gì, vừa nhắn tin đến liền rời đi."

Mạn Thảo không muốn để ý đến cô ấy.

Khi ra ngoài bắt taxi, Mạn Thảo đã gửi tin nhắn lại cho Sầm Tử Căng, nói liền sẽ lập tức quay về.

Sầm Tử Căng:[ Lát nữa tự mình ấn mật khẩu vào nha.]

Mạn Thảo: [ Được.]

Tiệm trà chiều cách nhà Sầm Tử Căng không xa, không bao lâu đã đến nơi. Mạn Thảo đi thang máy lên lầu, đi đến cửa nhà Sầm Tử Căng, kéo ra nơi ấn mật mã khóa cửa, nâng tay lên.

Sau đó, cô rơi vào trầm mặc.

Bao nhiêu nhỉ?

Tháng Mười? Ngày mấy?

Mạn Thảo nhập 100311, tiếng bíp sai mật khẩu truyền ra từ ổ khóa cửa, Mạn Thảo tiếp tục suy nghĩ, mấy giây sau, cô nhập 101311, tiếng bíp khóa sai mật khẩu vẫn phát ra từ ổ khóa cửa.

Mạn Thảo: "..."

Cô nghĩ lại, vừa định nhập số 103111 trong đầu thì cánh cửa từ bên trong mở ra.

"ka...."

Mạn Thảo lùi lại một bước, nhìn thấy Sầm Tử Căng đang nhìn cô một cách vô cảm.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Đã quên ngày sinh nhật của tôi sao?" Sầm Tử Căng hỏi.

Mạn Thảo không chịu thừa nhận: "Không có đâu chị." Mạn Thảo mỉm cười với Sầm Tử: "Tôi đã nhớ ra rồi, nhưng chị đã mở cửa rồi."

Sầm Tử Căng đút hai tay vào túi: "Số bao nhiêu?"

Mạn Thảo: " Bô váy này của chị ngầu quá, hấp dẫn quá, ai có thể cưỡng lại được?"

Sầm Tử Căng bất động: "Vì vậy em thật sự quên rồi?"

Mạn Thảo chắp tay sau lưng, đến gần Sầm Tử Căng: "Tôi không quên," cô nháy mắt với Sầm Tử Căng, rất tự tin: "Ngày 30 tháng 11 phải không?"

Sầm Tử Cẩm: "..."

Sầm Tử Căng: "30 tháng 10."

Mạn Thảo: "Ồ."

Sầm Tử Căng thở dài: "Tới đây, đổi thành một cái mà em dễ nhớ đi."

Mạn Thảo đi tới hỏi: "Đổi cái gì để dễ nhớ hơn đây? 123456?"

Sầm Tử Căng vào phần thiết lập đổi mật khẩu, hỏi Mạn Thảo: "Sinh nhật của em là bao nhiêu?"

Mạn Thảo nhẹ nhàng mỉm cười, quay đầu nhìn khuôn mặt Sầm Tử Căng, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô ấy, trong lòng cười thầm.

Mạn Thảo: "28 tháng 9."

"Tít, tít, tít,."

Man Cao bất lực nhìn Sầm Tử Căng nhập "0928", sau khi nhập vào, tay Sầm Tử Căng dừng lại một lúc, rồi thêm hai chữ số "00".

Mạn Thảo: "..."

Mạn Thảo: "..."

Sầm Tử Căng: "092800, có dễ nhớ không?"

Mạn Thảo mím môi.

Sầm Tử Căng bấm OK, quay đầu nhìn vào mắt Mạn Thảo với nụ cười trên môi: "Không hài lòng à?"

Mạn Thảo hơi nhướng mày: "Hài lòng, rất hài lòng."

Lần này là Sầm Tử Căng ra tay trước, cô ấy sẽ không khách khí.

Mạn Thảo tiến lên một bước, đến gần Sầm Tử Căng, rất ngoan ngoãn cười với Sầm Tử Căng: "Tôi chỉ là 0 của chị thôi.!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.