07.
Khi tôi vừa xách vali từ Thẩm gia đi ra, vừa vặn gặp Lâm Thất Thất mang theo hai vali lớn đến.
Chậc, hoá ra là đến ở chung với nhau.
Lâm Thất Thất xách vali cồng kềnh lên bậc thang, lúc nhìn thấy tôi rõ ràng hơi sửng sốt nhưng cũng không dừng lại.
Tôi hào hứng nhìn cô ta bước từng bước một.
“Cô Trịnh, không ai nói cho cô biết là nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự à?”
“Ồ xin lỗi nhé, tôi nghĩ cô mới không có.
Lâm Thất Thất tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cá là cô ta chẳng dám thể hiện biểu cảm như vậy trước mặt Thẩm Độ.
“Cô Trịnh, cô không cần giận chó đánh mèo, tình cảm của cô và anh Thẩm đổ vỡ không phải do tôi gây ra, muốn trách thì tự trách cô, ai bảo cô rời đi nhiều năm để tôi có có hội chen chân vào.”
Lâm Thất Thất thẳng thắn nói, có thể trơ trẽn như vậy thật khiến tôi nể phục cô ta.
Từ điểm này mà nói, khả năng trốn tránh trách nhiệm này của cô ta thật xứng đôi với Thẩm Độ.
Lâm Thất Thất nhìn về phía thùng carton của tôi, nhếch môi cười đắc ý.
“Xem ra người chạy trối chết là cô Trịnh đấy nhỉ.”
Tôi không biết ai cho cô ta can đảm để khiêu khích tôi với tư thế người chiến thắng như vậy.
Tôi đang định chuẩn bị cho Lâm Thất Thất một “bài học” thì tiếng Thẩm Độ truyền tới.
“Dao Dao, anh biết em không dễ từ bỏ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-toi-va-ket-cuc-vien-man-du-tinh/3004943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.