06.
Tháng tư trời lộng gió mát mẻ, tôi nằm sấp trên cửa sổ xe, đối diện là biển cả mênh mông vô bờ.
Mặc dù trời đã tối nhìn không rõ lắm nhưng từng đợt sóng biển rì rào làm cho người ta bình tĩnh vô cùng.
Ô Tuần là người hay quan tâm đến người khác, cậu ấy lái xe đến bờ biển sau đó liền xuống xe, ngồi trên bãi biển cách tôi không xa, một lúc lâu không có quấy rầy tôi.
Thực ra tôi muốn đi uống rượu giải sầu nhưng mà Ô Tuần nói hành động này chỉ có người trẻ tuổi làm thôi còn tôi thuộc nhóm “người già” vẫn nên đi hóng gió biển thì hơn, ít nhất cũng không hại thân thể.
Chưa kể, cách này thực sự hữu ích.
“Muộn rồi, tớ đưa cậu về nhà.”
Ô Tuần phủi cát ở mông, chầm chậm đi về phía tôi.
“Ô Tuần, tớ rất nhớ hồi chúng mình học cấp ba.”
“Hả? Nhớ những năm tháng mệt chết vì thi đại học à?” Ô Tuần vừa trêu chọc vừa ngồi vào ghế lái.
“Tất nhiên là không, đúng là tớ…”
“Hay là không buông bỏ được?”
Tôi im lặng như đồng ý.
“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tớ tự thấy gian nan cỡ nào bản thân tớ cũng đã trải qua rồi, vì sao chỉ vẻn vẹn năm năm mà Thẩm Độ đã thay lòng? Đối tượng còn giống tớ như đúc…”
Lúc trước trong những ngày tôi và Thẩm Độ chiến tranh lạnh, tôi lâm vào sự hoài nghi thật sâu trong thâm tâm, tôi nghi ngờ trái tim Thẩm Độ thật sự không thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-toi-va-ket-cuc-vien-man-du-tinh/3004945/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.