08.
Trong bệnh viện, chủ nhiệm khoa kiểm tra Thẩm Độ trên giường bệnh, sau đó ông ấy rút ống nghe ra, nghiêm túc nhìn tôi.
“Một đòn kia là do ai đánh?”
Ô Tuần đang ngồi cúi đầu ở ghế ngoài hành lang, vừa nghe thấy vấn đề bác sĩ hỏi bên trong, cậu ấy vội vàng đi vào.
“Là tôi…” Ô Tuần xấu hổ, giọng nói không còn khẩu khí như ngày thường.
“Nhưng bệnh nhân phát bệnh không phải do cú đấm ấy, trước đó hai mắt anh ta đã xung huyết và khàn giọng rồi, cú đấm kia chỉ là trùng hợp thôi.” Tôi vội vàng giải thích thay Ô Tuần.
Với lại dù sao cũng là vì cứu tôi, nói gì thì nói cũng không thể để Ô Tuần đội nồi.
“Nhưng điều này rất nguy hiểm. tăng huyết áp động mạch phổi vô căn là căn bệnh có tỷ lệ mắc cao và rất khó chữa, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì sao.”
Chủ nhiệm khoa nghiêm túc trách mắng chúng tôi, hai đứa tôi chỉ có thể ở một bên gật đầu nhận sai.
Ít ra tôi chưa báo cảnh sát báo hắn bắt cóc là may cho hắn lắm rồi.
Lâm Thất Thất ngồi trước giường bệnh, ánh mắt ngây ngốc nhìn Thẩm Độ.
Tôi cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, chắc đang nghi ngờ tình cảm Thẩm Độ đối với cô ta nhỉ?
“Cô Lâm, tôi có lời muốn nói với cô.” Tôi ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.
Ô Tuần không hỏi tôi, chỉ nói: “Tớ đi lấy xe.” Sau đó thức thời rời đi.
“Chúng ta có gì để nói?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-toi-va-ket-cuc-vien-man-du-tinh/3004941/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.