Buổi sáng Ngọc Thiên Minh vừa bước ra ngoài chính viện dịnh dạo bộ thì bắt gặp một thân hắc y đứng cạnh hồ cá đỏ.
Người này thân cao chừng bốn thước, so với cậu cũng ngang ngang. Tóc trước để hai mái, phía sau buộc đuôi ngựa bổng cao, khuôn mặt nam tử sáng sủa, cũng thật ưa nhìn, tuổi ước chừng mới hơn hai mươi. Có điều ánh mắt y hơi lạnh, cảm giác không được thân thiện lắm.
Thấy cậu vừa đến hắc y nhân đã chắp tay hành lễ:"Tại hạ tên Hà Tam, là cận vệ hoàng thượng phái đến bảo vệ công tử, sau này mong công tử chỉ bảo."
Giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác chết chóc, khiến Ngọc Thiên Minh không tự chủ được mà run lên, trên môi miễn cưỡng nở một nụ cười thiếu tự nhiên:"Ý tốt của hoàng thượng ta thực lòng cảm tạ, nhưng ta không quen có người lạ cùng ở, vậy nên..."
"Hoàng thượng đã hạ lệnh, tại hạ bắt buộc phải nghe theo, không thể trở về. Nếu công tử không muốn ta ở lại, ta đành phải dùng cái chết tạ tội với hoàng thượng." Lời của Thiên Minh còn chưa nói hết đã bị Hà Tam chặn họng. Cậu thật không biết nên làm gì cho phải, giá như Hà Tam cũng thân thiện dễ gần như Tầm Nhất có phải tốt không. Sau cùng lực bất tòng tâm, đành đồng ý để y ở lại Vạn Hạnh cung.
Hà Tam được sự chấp thuận của cậu mới đứng lên nghiêm chỉnh, lùi sang một bước hướng tay về phía sau:"Hoàng thượng có chút đồ tốt muốn gửi tặng công tử."
Ngọc Thiên Minh hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971771/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.