Bẵng cái đã mấy ngày trôi qua, thời gian ngắn ngủi chỉ bằng vài lần chợp mắt. Ngọc Thiên Minh không có hứng thú với chuyện gì, sáng dậy ngắm trời tối thu mình ngủ, cả ngày chẳng đi đâu, thành ra cứ ru rú ở trong tiểu viện của chính mình suốt.
Thời gian này hệ thống cũng không có xuất hiện trở lại, biệt tăm biệt tích luôn. Sự rảnh rỗi khiến cậu chán nản vô cùng, hôm nay vòng lặp này vẫn diễn ra như thế, cảm giác bản thân rất vô dụng.
Đình Phong đứng cạnh thiếu chủ nhà mình, nhìn cậu nằm bò trên bàn trà cũng thấy rầu theo. Nó không biết người như thiếu chủ vui thích thứ gì nên càng không thể đưa ra gợi ý, huống hồ nó mới chỉ là một đứa nhỏ, sao thấu được tâm tư người đã lớn.
Bỗng ngoài cửa viện có tiếng gia nhân gọi vào. Đình Phong quen lệ chạy ra ngoài, sau đó dẫn vào một nữ hầu. Cô bé xem chừng cũng mới mười sáu mười bảy, mặt mày cũng có nét xinh xắn. Cô khúm núm đứng trước Ngọc Thiên Minh bẩm báo:"Thưa thiếu chủ, có Hán công tử và Cung công tử đến tìm ngài, hai vị ấy đang chờ ở nhà chính ạ."
Ngọc Thiên Minh nghe danh xưng lạ hoắc, lười không muốn đi nên dặn lại nữ hầu kia:"Bảo bọn họ đến đây."
Nữ hầu "Dạ" một tiếng rồi cúi người rời đi. Được một lát bên ngoài đã có tiếng người oang oang, chẳng cần Đình Phong ra tiếp đón thì cánh cửa tiểu viện đã bật tung. Hai tên nam nhân cà lơ phơ phất bước lại chỗ Ngọc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971742/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.