Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ còn có chút hốt hoảng, tiếp đó hậu tri hậu giác nghĩ đây là nhà Lâm Hữu.
Anh vén chăn xuống giường, phủ thêm lớp áo sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nghe trên đỉnh đầu có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Lê ngẩng đầu lên, mới phát hiện treo bên trên khung cửa chính là cái chuông gió.
Ngay khi chuông gió vang lên, có một cô hầu gái từ cầu thang vội vàng đi tới, cung kính đối với anh nói: “Cậu tỉnh rồi, mời cậu cùng thiếu gia xuống dùng cơm.”
Lục Lê còn có điểm mê mang, anh hàm hồ đáp một tiếng, đi theo hầu gái xuống cầu thang.
Đứng ngay giữa cầu thang, Lục Lê liền nhìn thấy trên bàn ăn có hai người đối lập nhau không nói chuyện, vừa thấy anh đi xuống, hai người đồng thời liền nở nụ cười.
Ô hay, làm rất đồng bộ nha.
Lục Lê tiến lên xoa đầu Tô Cẩn Ngôn, nét mặt ửng đỏ già nua đối với Lâm Hữu nói: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ say như chết, thật là không tiện…” Anh cũng rất khâm phục năng lực giấc ngủ chính mình, chỉ cần ngủ mà không có động tĩnh gì lớn liền hoàn toàn không tỉnh lại.
Lâm Hữu cười nói: “Không sao, tới dùng cơm đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi học.”
Tô Cẩn Ngôn thì lại cúi thấp đầu xuống, bàn tay lặng lẽ cùng tay Lục Lê đụng vào nhau, sau đó nắm thật chặt.
Ánh mắt Lâm Hữu liếc nhìn thấy, nhưng không nói gì.
Từ ngày đó bắt đầu, mỗi lần tan học Lâm Hữu liền mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762854/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.