Nhà Lâm Hữu so với những gì Lục Lê tưởng tượng còn lớn hơn nhiều.
Lâm Hữu vẫy lui người hầu muốn tiến lên, đưa hai người bọn họ ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đàm luận điều kiện khế ước.
Ngồi ở đối diện Lục Lê thiếu niên hỏi anh: “Khế ước của chúng ta cậu kí chưa?”
Lục Lê đem tờ giấy khế ước nhăn nhúm từ trong cặp sách lấy ra, nhìn Lâm Hữu một chút, sợ cậu sẽ tức giận khi chính mình đưa ra đề nghị mà anh lại cho rằng đó là một câu chuyện hài, liền vội vàng nói: “Còn chưa kịp…”
Lâm Hữu nói: “Không sao.” Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Cậu đồng ý ư?”
Lục Lê nói: “Đương nhiên, đã đến nơi này rồi mà.” Anh đứng lên, hướng lên trên vuốt lại tay áo nói, “Vậy công việc của tôi ở nơi đây là làm gì?”
Rửa chén dĩa, quét rác lau nhà, quét tước cả gian nhà những điều này chắc chắn là phải làm rồi. Lục Lê trái phải nhìn, lại phát hiện bên trong căn phòng này tất cả đều sạch sẽ sáng lấp lánh, cửa sổ hoa viên sát đất còn thấy được không khí trong lành, trên sàn nhà không dính một hạt bụi, hầu như có thể phản chiếu ra bóng người.
Cũng đúng, người hầu trong nhà Lâm Hữu nhiều như vậy, nơi nào còn cần đến anh quét tước chứ.
Tầm mắt Lục Lê nhìn đến trên người Lâm Hữu, muốn hỏi mình phải làm gì mới có thể lĩnh được tiền lương.
Lâm Hữu cũng đứng lên, thuận tiện đem cặp sách của mình nhấc xuống, đưa đến nhiệm vụ cho anh: “Theo mình làm bài tập.”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762853/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.