Tịch Chu đột nhiên xoay người, mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ngơ ngác nhìn cậu. 
“Anh tới đây thu thập hàng hóa à?” 
Người đàn ông cũng không nói lời nào mà chân dài lại bước từng bước đi về phía cậu. Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Tịch Chu, không lệch đi chút nào. Mặc dù nhìn có chút ngu si, nhưng trong đó lại ẩn chứa chuyên chú và bướng bỉnh sâu đậm. 
Tịch Chu bị nhìn chằm chằm có chút không vui, “Anh bạn, anh nhìn tôi làm gì?” 
Người đàn ông đi tới trước mặt Tịch Chu, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cậu. 
Cơ thể Tịch chu căng thẳng. 
Cậu đang muốn bày ra tư thế công kích, người đàn ông cao lớn đã lộ ra nụ cười đơn thuần hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của hắn, xán lạn đến chói mắt, khờ khạo mà hạnh phúc. 
Tịch Chu bị nụ cười này làm sốc đến có chút ngẩn ra. 
Người đàn ông ôm lấy Tịch Chu, cọ cọ ở cổ cậu, giống như một con cún ngoan ngoãn, biểu cảm không muốn rời xa Tịch Chu. 
Sợi tóc lổm chổm của hắn đâm Tịch Chu có chút ngứa, cậu đẩy người nọ ra, lại thấy trên khuôn mặt như được điêu khắc kia lộ ra biểu cảm tủi thân. 
Tịch Chu: “…” 
Nếu nói lúc trước chỉ là có chút suy đoán, vậy thì bây giờ Tịch Chu gần như có thể xác định người đàn ông này là một kẻ si ngốc rồi. 
Tịch Chu lắc đầu một cái, thoát khỏi người nọ đi vào trong siêu thị, cậu còn có chuyện phải làm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763183/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.