Nói sao nhỉ?
Hỏi cô tại sao chỉ gửi hình mà không gửi lời nhắn qua à? Hay hỏi xem liệu cô có thời gian rảnh để vui vẻ hay không?
Anh không hỏi ra miệng.
Anh Hiền được voi đòi tiên: “Không muốn nói chuyện với em? Vậy em cúp máy đây.”
“Anh Hiền.” Giọng nam trở nên khô khốc vì nóng nảy.
“Sao anh không nhắn lại.”
Phó Thành hít sâu mấy hơi, thấp giọng đáp: “Hôm qua anh mới mở máy.”
“Vậy sao hôm qua anh không hồi âm?”
Im lặng chừng nửa phút, Phó Thành trả lời: “Em không nói chuyện với anh, chỉ có hình.”
Vậy nên?
Anh Hiền nhíu đôi mày nhỏ, thử dùng suy nghĩ của Phó Thành ngẫm lại toàn bộ mọi chuyện, loáng thoáng đoán được lý do anh đang không được tự nhiên, khiến cô kinh ngạc đến buồn cười, trước kia sao cô không phát hiện ra anh nhỏ nhen vậy chứ.
“Phó Thành, em không nói chuyện với anh, thì anh không thể nói với em à? Đây là ganh đua hả.” Dừng một lát, Anh Hiền dịu dàng hỏi: “Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
Phó Thành im lặng một hồi, nói: “Lực lượng gìn giữ hoà bình quyết định không nhổ trại, sáu tuần qua bọn anh đều phải đi tuần.” Thế nên anh mới không nhớ bật điện thoại.
Anh Hiền: “Không đúng.”
Hô hấp của anh chợt dồn dập, nhịp tim dần dần mất tốc độ, anh tiếp lời: “Không xảy ra tình trạng gì cả, cũng không có ai bị thương.”
Bỉ ổi làm sao, anh biết rõ mình nên nói gì nhưng lại cố ý không nói, cứ muốn thử thăm dò. Đúng như anh đoán, trước mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653464/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.