Giây đầu tiên Thẩm Thư Điềm nhìn thấy Tề Nguyệt Nguyệt, biểu cảm trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, tựa như họ cùng lắm chỉ là một người xa lạ từng quen biết.
Thẩm Thư Điềm chớp mắt, vẻ mặt bình thản, dịu dàng nói: “Ừm’’
Tề Nguyệt Nguyệt mím môi, quay đầu lại, cười nói: “Mẹ, hình như chị Điềm Điềm đối với con không mấy nhiệt tình nhỉ.” Lời nói hết sức hồn nhiên đáng yêu của cô gái có dáng vẻ xinh đẹp.
Vưu Tịnh tới chỗ Thẩm Thư Điềm, cẩn thận nhìn cô một lượt, thấy cô dường như không bị ảnh hưởng, trong lòng bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bà sẵng giọng: “Nguyệt Nguyệt con đừng nói linh tinh.”
Tề Nguyệt Nguyệt đu lên cánh tay của Vưu Tịnh rồi nũng nịu, không ngừng nhốn nháo.
Thẩm Thư Điềm mở to đôi mắt nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy kì quái. Trước khi gặp bọn họ trong lòng cô còn có chút buồn bực, sau khi gặp rồi trái lại trong lòng bỗng cảm thấy bình yên.
Tề Nguyệt Nguyệt chú ý tới cô, dừng nói cười một lát, cô bé đứng thẳng người: ”Chị Điềm Điềm, em mệt rồi, hay chúng ta về khách sạn trước được không?”
Vưu Tịnh đã đặt phòng trước khi đến, Thẩm Thư Điềm gật đầu, ba người cùng bước ra khỏi sân bay.
Trong tay Tề Nguyệt Nguyệt vẫn còn cầm một cái túi, cười nói: “Chị Điềm Điềm, em mệt quá, chị cầm giúp em với được không?”
Thẩm Thư Điềm thuận tay hất sợi tóc ra phía sau, để lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giọng của cô gái ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cung-chieu/3358432/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.