Quá nhẹ, đến nỗi cô không nhận ra.
Thẩm Thư Điền sững sờ. Cậu dùng một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô.
Giọng cậu khàn khàn, ẩn giấu đau lòng: “Đừng buồn.”
Thẩm Thư Điềm im lặng một lúc lâu, giống như đã từ bỏ giãy giụa, chôn mặt sâu vào trong lòng cậu.
Chỉ trong chốc lát, Tả Tư Nam liền cảm thấy chỗ ngực ươn ướt, động tác trên tay cứng lại, đôi mắt đen sâu thẳm, mà động tác ngược lại càng thêm dịu dàng.
Trên hành lang còn có không ít người lui tới, thấy cảnh này đều tò mò dừng chân lại nhìn hai người.
Thật sự mà nói, cảnh này đúng là rất đẹp. Dưới ánh đèn dìu dịu, khuôn mặt điển trai của chàng thiếu niên càng thêm tinh xảo, còn mang theo một chút ấm áp.
Còn cô gái trong lòng cậu, dáng người yểu điệu, mái tóc đen dài mềm mượt, phía dưới là đôi chân nõn nà thẳng tắp, trông k1ch thích vô cùng.
Thẩm Thư Điềm ở trong mắt người khác có vẻ dịu dàng nhưng thật ra là đang đau lòng khóc một hồi rồi mau chóng suy nghĩ kỹ. Khi hồi phục tinh thần, cô lại cảm thấy quá mất mặt, sao lại khóc nhè như con nít vậy chứ.
Trước kia không có người an ủi, cô vẫn có thể cười cho qua được, mà vừa có người đau lòng lại khác, một chút xíu uất ức cũng có thể phóng đại vô số lần.
Thẩm Thư Điền chậm rì rì đứng dậy, mở to mắt nhìn áo sơ mi trắng tinh bị ướt một khối, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cung-chieu/3358433/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.