Trần Ngữ Trúc âm thầm lè lưỡi, ít nhất thể hiện ra ngoài là Trầm Thư Điềm quyết định, mặc dù kết quả đã được quyết định.
Trầm Ngữ Trúc buống tay ra, trừng mắt nhìn. “Được rồi, kỉ niệm ngày thành lập trường là chuyện lớn như vậy. Trường học lại mời người nhà họ Hứa đến, đến lúc đó chẳng phải họ sẽ rất tự hào sao?”
Trầm Thư Điềm chưa nói với Trần Ngữ Trúc tình huống của cô, cô mím môi, hàng mi dài rũ xuống, đổi chủ đề câu chuyện.
Cô đã không có ba, mẹ của cô cũng không cần đến cô.
Buổi trưa, lúc Trầm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc đang ăn trưa.
Điện thoại vang lên, là dãy số quen thuộc.
Trầm Thư Điềm nhìn dãy số rất lâu, trong cái nhìn kỳ lạ của Trần Ngữ Trúc, rốt cuộc ấn nút trả lời, “Xin chào.”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mềm mỏng nói, “Tiểm Điềm, mẹ đã mua vé rồi, cuối tuần này mẹ sẽ đến thăm con.”
Trầm Thư Điềm cầm chặt điện thoại. Vưu Tịnh dừng một chút, lại nói tiếp: “Em gái con cũng sẽ đến.”
Trầm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc ngồi ở lầu ba của căn tin, từ vị trí này có thể nhìn xuống vườn hoa nhỏ xinh đẹp bên dưới. Gió thổi qua, từng đóa hoa xinh đẹp khẽ đung đưa theo gió.
Trầm Thư Điềm ngây người chớp mắt, sau đó cứng rắn nói: “Con không có em gái.”
Vưu Tịnh nghẹn lời, giọng nói như mang theo sự cầu xin, “Tiểu Điềm à con là con gái của mẹ, Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cung-chieu/3358431/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.