Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, né tránh cái tay đang nắm cằm của mình.
Cảm xúc mềm mại đột nhiên biến mất, Tả Tư Nam cũng không dùng lực quá mạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi kì lạ cho lắm, hình như trên cằm của cô vẫn còn đọng lại một chút hơi ấm từ tay của cậu ta.
“A.”
Cô mềm mại mà phát ra tiếng, xoa xoa cằm, đem chiếc cằm đang tê dại không được tự nhiên xoa xoa nhẹ.
Nói đi nói lại chính là không muốn tham gia. Cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đăng ký tham gia, tại sao lại một hai bắt Tả Tư Nam phải tham gia.
Thẩm Thư Điềm nghĩ tới Lục Nhứ, không khỏi cảm thấy chột dạ, rũ xuống mi dài nói:
“Không tham gia thì không tham gia.”
Tả Tư Nam cúi đầu uống một ngụm canh, mắt đen cười như không cười mà liếc nhìn cô một cái nói:
“Hy vọng chị có thể kiên trì.”
Lời nói vô cùng đơn giản, âm thanh khàn khàn mê người, một lời nói ra đều như chọc đến lòng người.
Nhưng Thẩm Thư Điềm không biết tại sao cô lại có cảm giác nghe xong lạnh lạnh sống lưng, như kiểu cô vừa rớt xuống hầm băng 0°c.
Thẩm Thư Điềm sờ sờ cánh tay, không vui mà bĩu môi.
Thẩm Thư Điềm vừa rồi cùng Tả Tư Nam chiến đấu, ăn cơm đều chôn mặt ở trong chén, hiện tại trong chén chỉ có mấy cọng rau xanh, cô vô ý thức mà khảy nó rơi ra ngoài, đáng thương vô cùng.
Tả Tư Nam nhíu lại mi, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-co-chap-cung-chieu/3358430/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.